Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 43

Hai người sợ tai vách mạch rừng, chỉ dùng ngón tay dính nước ở trên bàn viết vài chữ mấu chốt, chi tiết tạm thời không đề cập tới, hai người chỉ để ý tự mình hành động là được. Đồ Tô cũng biết Đào thị không giống với đám người Cao thị Dương thị, tính tình của nàng cẩn thận âm ngoan, lại giỏi về ngụy trang. Cho nên ở trong lòng lần nữa dặn dò chính mình trăm ngàn phải cẩn thận làm việc, quyết không thể lộ chân tướng.

Hai người thương lượng xong, lại đi gặp Lâm thị, một chút cũng không đề cập tới chuyện vừa rồi. Quan Văn chỉ lôi kéo Lâm thị nói chút chuyện lý thú trong học đường, chọc nàng thường thường cười lên vài tiếng. Lâm thị cùng Quan Hậu Tề đều nghĩ đến hai người bọn họ sống coi như không tồi, nào biết được những cong cong quẹo quẹo trong đó? Lâm thị cười cười không khỏi lại bắt đầu rơi lệ: “Nương tuy rằng ngóng trông các con có thể có tiền đồ, nhưng là vẫn muốn các con có thể ở bên người mới tốt, ta còn nghĩ đi cầu cha con để cho các con về nhà.” (QA: Lại thêm một người ngây thơ nữa! Thật sự ta không thích người ngây thơ chút nào, ngây thơ đến ngu ngốc!)

Quan Văn cười nhẹ nói: “Nương vẫn là đừng đi. Chúng ta là con cháu Quan gia, cho dù nói đến chỗ nào cũng không rời đi được. Cha nhất định không sẽ đồng ý. Đến lúc đó ầm ĩ lên, sợ là không tốt.” Lâm thị nghĩ nghĩ cũng hiểu rõ hắn nói có lý, không khỏi thần sắc ảm đạm. Trước mắt hai con trai đều ở trong tay hắn, nếu kiên quyết ầm ĩ lên, đối với bọn họ xác thực không tốt.

“Nương, con cũng cảm thấy Nhị ca nói đúng, cha sẽ không đồng ý để cho bọn họ trở về, trừ phi, trừ phi hắn lại có con.” Đồ Tô ngữ khí chần chờ nói tiếp.

“Lại có con?” Lâm thị lầm bầm lầu bầu, thở dài một tiếng: “Ta cũng ngóng trông hắn có thể có con của mình. Ta hiểu được thật sự, hắn không phải không bỏ được hai con trai, chỉ là sợ tương lai về sau của mình.” Nếu hắn thực luyến tiếc con, vì sao chín năm mặc kệ không hỏi? Hiện tại lại đột nhiên kiên trì muốn dẫn bọn họ đi?

Ba người Đồ Tô cùng Lâm thị lại ở Vân Châu ngây người mấy ngày. Quan Văn cùng Quan Mao cũng đều xin phép nghỉ một ngày, cùng Lâm thị hoặc là nói chuyện hoặc là ở gần khách sạn đi dạo. Đồ Tô thì mỗi ngày cùng Quan Trung ngựa không ngừng vó bôn ba, nơi nơi tìm hiểu tin tức. Lâm thị hỏi nàng, nàng cũng chỉ nói tương lai mình muốn ở Vân Châu buôn bán, trước tiên tìm hiểu một phen. Lâm thị cùng Quan Hậu Tề thấy có Quan Trung đi theo, cũng liền tùy nàng đi.

“Quan Trung, ngươi thử đi hỏi thăm một chút đạo quan (chùa miếu của đạo sĩ) hoặc là chùa miếu linh nghiệm nhất trong thành.”

“Tiểu thư, cái này tiểu nhân biết, linh nghiệm nhất trong thành Vân Châu đó là chùa Thanh Dương kia. Những phu nhân các tiểu thư nhà giàu đều thích tới cầu con hoặc là cầu nhân duyên.”

Đồ Tô liếc mắt nhìn Quan Trung một cái, cười nói: “Ta thấy ngươi thực giống như đối với thành Vân Châu rất quen thuộc?”

Quan Trung rũ mắt đáp: “Chủ nhân trước kia của tiểu nhân thích du lịch khắp nơi, tiểu nhân cũng đi theo biết được một ít kiến thức.” Đồ Tô nhìn hắn thần sắc ngưng trọng, mặt mang bi thương, biết hắn là nhớ tới chuyện cũ, cũng không lại hỏi tiếp. Nàng trực giác trên người Quan Trung này có chút bí mật, nhưng lại vừa nghĩ, trên người ai không có chút bí mật đâu? Chỉ cần đối với nàng vô hại, nàng quản hắn làm cái gì?

Đồ Tô từ thắt lưng xuất ra một cái hà bao nặng trịch đưa cho hắn: “Ngươi tới chùa Thanh Dương chiếu theo an bài của ta mà làm. Từng này tiền hẳn là đủ đi?”

Quan Trung tiện tay ước lượng, thẳng thắn nói: “Tiểu thư, chỉ sợ vẫn chưa đủ. Trong thành Vân Châu phú thương rất nhiều, mỗi người đều ra tay hào phóng. Nếu là thiếu, chỉ sợ người ta sẽ không tận tâm hết sức.” Đồ Tô khẽ cắn môi, lại đưa cho hắn một cái hà bao. Quan Trung lại ước lượng mới nói đủ. Lúc này tới Vân Châu, dùng hết một phần năm tiền tích góp trong nhà, ngẫm lại nàng đều đau lòng. Chỉ là, tiền phải dùng đến chỗ cần thiết nhất, cho dù không đành lòng cũng phải tiêu. Cũng may là nàng nếu đấu thắng Đào thị, hai ca ca sẽ về nhà, trong nhà sẽ tạm thời không có những chuyện tình loạn thất bát tao này. Nàng cũng có một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu không có những cực phẩm thân thích này tính kế cản trở, nàng cũng thuận tiện thi hành kế hoạch làm giàu phát tài của mình thật tốt.

Quan Trung nhìn Đồ Tô sắc mặt thay đổi mấy lần, mày khẽ nhíu, đơn giản là nàng đang đau lòng tiền tài. Trong lòng không khỏi âm thầm nở nụ cười một chút.

Sáng sớm hôm sau, Đào thị trang điểm tỉ mỉ mang theo hai nữ nhi như hoa như ngọc tới tìm Lâm thị cùng đi chùa Thanh Dương dâng hương. Thân thể Lâm thị vừa vặn, vốn không muốn đi, nhưng vừa nghe Đào thị nói, quẻ nhân duyên trong chùa Thanh Dương cực linh. Trong lòng nàng nghĩ tới hai nữ nhi, liền đáp ứng. Thu thập đơn giản một chút, rồi mang theo Đồ Tô cùng Đào thị cùng đi.

Hôm nay thời tiết tốt, trước chùa Thanh Dương ngựa xe như nước, khách nhân qua lại, náo nhiệt phi phàm, dâng hương lễ tạ thần, cầu con cầu nhân duyên cầu tài cuồn cuộn không ngừng. Đám người Đào thị chậm rãi tiến đến xin quẻ.

Quan Minh Châu cùng Quan Minh Mị dưới sự thúc giục của Đào thị cùng bọn nha đầu, xấu hổ ngượng ngùng, nhăn nhó tiến lên rút một quẻ. Đào thị để cho nha hoàn Xuân Bình cầm quẻ tới, một lát sau, khi Xuân Bình trở về quả nhiên sắc mặt vui mừng, liên tục nói hai cái đều là quẻ tốt nhất. Đào thị thực hàm súc cười, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý mừng. Lâm thị cũng thúc giục Đồ Tô nhanh chóng đi rút một quẻ, chính mình cũng thuận tay rút một cây, đợi khi cầm đi giải, Lâm thị vừa nghe không khỏi đại biến. Đồ Tô bộ dáng ngây thơ làm bộ như không biết nội tình, thoải mái tự nhiên cùng nha hoàn bên người Đào thị cười nói.

Đào thị thấy tình hình như vậy rồi nghĩ tới nữ nhi nhà mình, không khỏi đắc ý một trận, nhưng trên mặt nàng lại một chút cũng không lộ ra. Ngược lại vẻ mặt thân thiết hỏi Lâm thị. Lâm thị miễn cưỡng cười cười, vội đem đề tài chuyển hướng. Đào thị càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trong lòng hạ quyết tâm, trở về lại sai người đến hỏi thăm, rồi thức thời không truy vấn nữa, tiếp theo nàng lại dẫn mọi người tiến vào nội đường. Ai ngờ, khi Đào thị trở ra, sắc mặt đã không hăng hái giống như vừa rồi, trong ánh mắt ẩn ẩn hiện ra một tia đau buồn cùng suy nghĩ. Đồ Tô sợ vẻ mặt mình tiết lộ cái gì, vội vàng làm bộ như cúi đầu rũ mắt, dùng tóc mái thật dày che giấu ánh mắt của mình. Đào thị lúc này đã không có tâm tình đi du lãm cảnh trí khác, Lâm thị cũng vậy. Đồ Tô nhìn thấy tình hình không sai biệt lắm, liền lôi kéo Lâm thị nói muốn đi về. Khi đoàn người đi đến cửa chùa, vừa vặn cùng người Lục gia đối diện gặp nhau.

Đào thị lập tức vẻ mặt tươi cười tiến lên cùng một vú già quản sự quần áo thể diện chào hỏi. Lâm thị biết được là Lục Đại phu nhân mang theo nha hoàn tôi tớ đến dâng hương, cũng muốn tiến lên bái tạ một phen. Bất đắc dĩ bên người Lục Đại phu nhân tôi tớ như mây, Lâm thị căn bản không thể tới gần người. Đồ Tô thấy hiện tại chạy tới cảm tạ, người ta chưa chắc sẽ để ý tới, ngược lại còn nói nhà mình muốn trèo cành cao, rất không có ý nghĩa. Dứt khoát lôi kéo Lâm thị rời đi trước.

Lục Đại phu nhân cũng thấy được Đào thị, cũng không gọi vào trước mặt nói chuyện, chỉ thuận tiện lên tiếng hỏi người bên cạnh: “Các nàng là tới làm cái gì?”

“Ước chừng là vì nữ nhi cầu nhân duyên.” Có người đáp.

Lục Đại phu nhân nhớ tới tính toán của Đào thị cùng Quan Hậu Cần, không khỏi cười khẽ một tiếng. Lập tức lại nghĩ tới cái gì liền lại hỏi: “Nữ nhi mà nàng muốn đính hôn cho Nham nhi sợ không phải con ruột của nàng đi?”

“Phu nhân đoán đúng rồi, nàng nói là nữ nhi của Quan Hậu Cần cùng vợ cả sinh.” Lại có người ở bên cạnh đáp. Ý cười nơi khóe mắt của Lục Đại phu nhân càng đậm.

Lại thấy một tiểu nha đầu thông minh nói: “Phu nhân, nhà đầu vừa rồi mặc áo khoác màu lam, nhìn rất nhanh nhẹn kia chính là Đại nữ nhi Quan gia.”

“Nga –” Lục Đại phu nhân thuận miệng lên tiếng, nàng mới vừa rồi cũng là tùy ý nhìn thoáng qua, làm sao nhớ rõ ai với ai. Nàng mơ hồ nhớ rõ Quan Hậu Cần từng nói qua mệnh cách của Đại nữ nhi nhà hắn cứng rắn hiếm thấy, lúc sinh là sinh non, lại bị tổ mẫu ghét bỏ, mới còn nhỏ chưa được vài ngày, giữa tháng giêng đã bị ném tới sân đông lạnh hồi lâu, lúc mang về cũng chỉ là bị sốt một lần, vẫn cứ khỏe mạnh tới bây giờ. Thân thể cũng vẫn khoẻ mạnh không bệnh tật gì. Người như vậy ghép chung với con mình cũng là không tồi, tuy rằng dòng dõi Quan gia nghèo hèn, chỉ cần không làm chính thê cũng không có gì đáng ngại. Lục Đại phu nhân âm thầm tính toán, lại chợt nhớ tới các nàng hôm nay là tới xin quẻ, ngược lại nàng có thể nghe ngóng hỏi thăm nhân duyên của cô nương này như thế nào trước rồi nói sau, đề phòng là khắc phu. Nghĩ đến đây, nàng phân phó nha đầu bên người: “Ngươi mời Trương đạo sĩ lại đây một chút, ta có việc hỏi hắn.” Tiểu nha đầu lên tiếng rồi đi vào kêu Trương đạo sĩ.



Đồ Tô cùng Lâm thị cùng Đào thị ở giao lộ tách ra, Đào thị lại ân cần mời Lâm thị tới nhà nàng ở, Lâm thị chỉ nói không thuận tiện, cứng rắn không chịu đi. Hai người khách khách khí khí chia tay. Đào thị vừa đi, Đồ Tô liền lặng lẽ phân phó Quan Trung mấy ngày nay chú ý hành động của Đào gia cùng hành động của Lục gia cho tốt. Chính nàng thì trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngày hôm sau, Quan Trung liền nói cho nàng, Đào thị hôm nay quả nhiên mời một thầy địa lý về nhà. Đồ Tô trong lòng cười lạnh, nàng ta càng mê tín càng tốt, nếu không lấy tính tình của Đào thị, nàng nhất thời sẽ thật đúng là tìm không ra sơ hở của nàng ta được. Thầy địa lý đi rồi, Đào thị lại mời tới một đạo sĩ, xem ra, nàng là muốn con muốn đến điên rồi.

Liên tục vài ngày, nàng cũng chưa thấy bóng dáng Quan Hậu Cần, chẳng qua, như vậy cũng tốt. Nếu không khi thấy hắn, còn không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì. Đồ Tô trong lòng rõ ràng, lấy tính tình của Quan Hậu Cần, ân oán trong lúc đó của bọn họ tuyệt đối không để yên. Lần này chuyện với Lục gia không thành, về sau khẳng định còn có thể có chuyện tình giống vậy. Đợi nàng đối phó Đào thị xong sau đó, nàng lại nghĩ một biện pháp diệt trừ hậu hoạn, luôn đề phòng như thế này quá mệt mỏi.

Quan Trung vừa về đến đã bị Đồ Tô kêu vào trong phòng.

Quan Trung đem chuyện tình cả ngày hôm nay hỏi thăm được cẩn thận nói cho nàng nghe, Đồ Tô vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng đột nhiên hỏi: “Ngươi nói, chúng ta có thể thu mua người hầu hạ bên người Đào thị hay không?”

Quan Trung nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ sợ không dễ dàng. Đào thị tính cách khôn khéo cẩn thận lại âm ngoan, lúc này người hầu hạ bên người đều rất rõ ràng. Tương lai sự tình dù sao vẫn có thời điểm bại lộ, các nàng sẽ không vì một chút tiền tài mà đem chính mình kéo vào. Còn nữa, trong nhà Đào thị rất có tiền tài, đối đãi hạ nhân cũng rất rộng rãi. Rất nhiều chúng ta tạm thời không lấy ra được, ít thì không có ai để vào mắt. Huống hồ không nắm chắc mười phần cũng không thể tiến đến thử, một khi bị phát hiện, sẽ bứt dây động rừng.” Đồ Tô nghe hắn phân tích có lý có căn cứ, tầng tầng thấu đáo, càng đối với Quan Trung có thêm vài phần kính trọng. Người này thật sự là mua đúng rồi.

Đồ Tô nghe xong, trầm tư sau một lúc lâu, lại đứng dậy ở trong phòng đi lại vài bước, đột nhiên dừng lại hỏi: “Lợi dụ không được, vậy uy hiếp, ta cũng không tin các nàng không có nhược điểm!” Đồ Tô càng nghĩ càng hưng phấn, rất nhanh nói: “Tỷ như, những nha hoàn này cùng người tư thông linh tinh.”

Quan Trung lau mồ hôi một phen, nha nha nói: “Cái này tiểu nhân đi thăm dò.” Đi tới cửa, hắn lại dừng lại hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi nếu thực không có thì làm sao bây giờ?”

Đồ Tô cũng không ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Không có cũng không sao, ta để cho ngươi cùng một người trong các nàng tư thông!” Quan Trung lại lau mồ hôi, liên tục nói: “Có có, khẳng định có.” Nói xong, chạy nhanh như chớp. Đồ Tô nhìn thân ảnh của hắn lủi được giống như con thỏ vậy, không khỏi nở nụ cười.

Lại qua một ngày, Quan Trung đã chạy tới nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tra được.”

“Là cái nha đầu kêu Xuân Tuyết kia…” Quan Trung đơn giản kề sát vào một chút, nhỏ giọng đem bí mật vừa mới nghe được nói cho Đồ Tô nghe.

Đồ Tô nghe xong, lại khen hắn một phen, sau đó đem thuốc bột trong lòng cho hắn: “Giao cho nàng đi làm.”

Quan Trung cầm gói thuốc chậm rãi hướng Đào phủ đi đến, vừa đi vừa nghĩ. Hắn vẫn đi theo bên người Đồ Tô, Đồ Tô làm hết thảy sự tình cũng không giấu giếm hắn, muốn giấu giếm cũng giấu giếm không được. Hắn đầu tiên là kinh ngạc sau đó là thói quen, thói quen qua đi vẫn lại thường thường kinh ngạc một chút. Hắn có khi nghĩ không rõ, tiểu thư này như thế nào, dường như đối với người thân của mình không có cảm tình gì? Ai chọc nàng liền chỉnh người đó! Giống như chưa bao giờ từng dao động mâu thuẫn. Muốn nói nàng vô tình vô nghĩa, nhưng nàng đối đãi với người bên ngoài lại không tính kế âm ngoan, phần lớn thời gian lại thực thiện lương rộng lượng. Mọi người thường nói người nào đó là miệng chua ngoa tâm đậu hủ, nhưng hắn thấy tiểu thư này, miệng đậu hủ tâm dao nhỏ, khi bắt đầu gạt người, một bộ lôi kéo. Lúc nảy sinh thâm độc đến, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Quan Trung đang nghi hoặc đoán đồng thời trong lòng cũng có chút vui  vẻ, có khi không khỏi thở dài: nếu năm đó, thiếu gia cũng sát phạt quyết đoán giống như nàng vậy, không nương tay với những kẻ phản bội kia, cũng giống như nàng đại nghĩa diệt thân, kết cục sự tình có thể thay đổi hay không? Đáng tiếc hết thảy những việc này đều là nếu… Quan Trung cảm thán xong, xoa xoa nước mắt vô tình chảy ra, thu hồi tâm tư tiếp tục đi làm việc.

Đợi cho sự tình an bài không sai biệt lắm. Đồ Tô cùng Lâm thị cáo biệt hai người Quan Văn Quan Mao, bọn họ phải khởi hành về nhà. Lâm thị không tránh được lại là một phen khóc thương tâm.

Lúc gần đi Quan Văn vụng trộm lôi kéo Đồ Tô nói: “Các người sau khi trở về, có khả năng sẽ phát sinh một sự tình, muội trăm ngàn phải sinh khuyên mẫu thân đừng thương tâm. Chúng ta… Rất nhanh sẽ trở về.” Đồ Tô yên lặng gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment