Tằng Tử Phu dụi dụi
con mắt, thả thêu thùa trong tay ra, đứng lên vuốt vuốt eo của mình rồi
mở cửa đi ra ngoài. Nhìn cả bàn món ăn nóng hổi, cùng Thạch Thúy Cúc
đang lo trong lo ngoài, Tằng Tử Phu cười cười nói: "Đệ muội, không cần
bận rộn."
Thạch Túy Cúc xoa xoa mồ hôi trên trán của mình cười
cười nói: "Không có gì, chị dâu có thai, nương lại lớn tuổi, về sau nấu
cơm, còn có việc nhà đều để ta làm là được."
Thạch Lý thị cười
kéo Tằng Tử Phu ngồi xuống nói: "Ngươi liền thành thật ngồi ở đây chính
là hiếu thuận lão bà tử ta rồi!" Nói xong còn cười tủm tỉm sờ lên bụng
Tằng Tử Phu: "Nhìn bụng nhọn, vừa nhìn liền biết là tiểu tử, ta nghe
Phúc tử nói, hai ngày này ngươi thích ăn dưa chua?"
Tằng Tử Phu
có chút xấu hổ gật gật đầu, Thạch Lý thị cười đến càng sáng lạn hơn:
"Chua trai cay gái! Cái thai này tuyệt đối là một tiểu tử mập mạp! Lão
Thạch gia chúng ta sắp có hậu rồi!" Tằng Tử Phu đang cùng Thạch Lý thị
trò chuyện, Thạch Lai Qúy liền vịn Vương Lan đi vào phòng, Tằng Tử Phu
nhíu mày, cảm thấy sự tình không bình thường, mắt nhìn Thạch Thúy Cúc.
Thạch Thúy Cúc cười cười nói: "Chị dâu, lúc này tỷ tỷ và ngài đều mang thai,
về sau chúng ta liền ăn cơm chung đi, đều để ta làm cũng dễ dàng hơn một chút!" Một bên Vương Lan vịn bụng chưa lộ rõ hừ một tiếng, vẻ mặt tươi
cười ngồi ở trên bàn, có chút đắc ý liếc mắt nhìn Tằng Tử Phu.
Tằng Tử Phu chưa nói gì, chỉ là hơi có thâm ý nhìn Thạch Thúy Cúc. Thạch
Thúy Cúc có chút sợ hãi cười cười với Tằng Tử Phu, chỉ là nụ cười kia có chút mất tự nhiên. Tằng Tử Phu nâng khóe miệng cười nói: "Đều là người
một nhà, ăn chung cũng không còn cái gì, bất quá ‘tiểu’ Nhị đệ muội! Dù
sao Phúc ca và Nhị đệ đã phân gia, hiện tại nhà ai nấy ở. Cái chuyện
cùng ăn cơm chung này tính thế nào phải nói cho nói rõ ràng à!"
Thạch Thúy Cúc nghe xong, trên mặt có chút mất tự nhiên...... Cúi đầu
xoắn ngón tay của mình, Thạch Lai Qúy thấy vậy có chút bất mãn cười cười nói: "Đại tẩu, từ nay về sau chúng ta đều ra phí cơm nước!" Tằng Tử Phu vuốt ve tóc của mình cười nói: "Vậy cũng không cần, về sau buổi sáng
thì nhà ai nấy ăn, cơm giữa trưa và buổi tối cùng ăn chung ở chổ này,
cũng không cần các ngươi phải ra cái gì. Trực tiếp dùng của chúng ta là
được rồi. Dù sao bây giờ là tiểu nhị đệ muội nấu cơm. Các ngươi xuất
lực, chúng ta ra lương thực. Tiết kiệm về sau thời điểm tách ra lại gì
thiếu gì, Nhị đệ ngươi thấy sao?"
Thạch Lai Qúy nghe xong, trong
lòng có chút không dễ chịu, nhưng cũng hiểu được, nàng dâu của mình
không phải là người bớt lo, đại tẩu lo lắng cũng đúng! Liền không nói
gì, nhẹ gật đầu. Tằng Tử Phu để đũa xuống cười nói với Thạch Lý thị:
"Nương, con không muốn ăn, con về phòng đây."
Thạch Lý thị nhíu
nhíu mày há hốc mồm, cũng không nói gì. Thạch Lai Phúc buông nông cụ vào nhà nhìn người đang ngồi một bàn và bóng lưng nàng dâu đi vào phòng,
gãi gãi cái ót cũng đi theo vào phòng, không lâu sau liền truyền ra
tiếng khóc của Tằng Tử Phu! Thạch Lý thị vừa nghe, trong lòng run lên,
vội vàng đứng dậy đi tới, Thạch Thúy Cúc nhìn Vương Lan đang cười cười
với mình, tay nắm chặt nắm đấm, trong lòng suy nghĩ, lần này mình làm
sai rồi sao?
Mình chỉ nghĩ biểu hiện cho Qúy ca và nương biết
mình hiểu đạo lý mà thôi, còn chủ động giúp đỡ làm việc giúp đại ca đại
tẩu bên này, vì sao lại thành cái bộ dáng này? Mặc dù mình cũng thừa
nhận có chút tư tâm, chính là thật sự không có nghĩ tới phản ứng của đại tẩu như vậy?
Thạch Lý thị vào phòng nhìn Tằng Tử Phu ôm bụng
khóc, vội vàng đau lòng ôm chầm lấy nàng: "Đây là làm sao, ngươi là
người đang mang thai, sao có thể khóc như vậy hả! Đây không phải muốn
mạng già của nương sao? Phúc tử, sao ngươi khi dễ vợ của ngươi hả?"
Thạch Lai Phúc cũng gấp đến độ xoay quanh: "Không có mà, con đây vừa vào nhà
thì nàng khóc...... Rốt cuộc làm sao vậy vợ? Ai khi dễ nàng?"
Tằng Tử Phu hít mũi một cái, khuôn mặt ủy khuất: "Nương...... Không
phải con làm chị dâu lòng dạ hẹp hòi, nhưng thật sự con cảm thấy ủy
khuất. Vốn đã phân gia, cùng nhau ăn cơm cũng không có gì, nhưng vì cái
gì đều không có ai thương lượng với con liền......? Đây không phải nhà của con sao? Ô ô......"
Thạch Lý thị thở dài, dù sao
cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, có nhiều thứ trong lòng cũng rõ như
gương: "Con dâu, đừng khóc, Phúc tử ngươi đi nói với đệ đệ ngươi, nếu đã phân gia rồi nên tự sinh hoạt đi! Đừng làm những chuyện loạn thất bát
tao nữa. Chuyện trong phòng của mình thì tự mình giải quyết, đừng nghĩ
kéo đại tẩu nó xuống nước!"
Thạch Lai Phúc rất là nghi hoặc cau
lông mày, nhưng vẫn thuật lại nguyên văn cho Thạch Lai Qúy. Thạch Lai
Qúy nghe được cũng giống như lọt vào trong sương mù, nhưng mà một bên
Thạch Thúy Cúc có chút ngây ngốc đứng ở đó. Thật sự là trộm gà không
được còn mất nắm gạo rồi! Vốn ban đầu đại tẩu nghiêng về phía mình, còn
giúp mình nhiều việc như vậy, vốn tưởng rằng đại tẩu tử và Vương Lan
không hợp, sẽ tiếp tục giúp đỡ mình, mới làm việc này. Không nghĩ tới,
không nghĩ tới! Bây giờ Thạch Thúy Cúc hối hận muốn chết!
Vương
Lan sờ lên bụng cười với Thạch Thúy Cúc nói: "Muội muội à, không phải là tỷ tỷ nói ngươi. Mặc dù là hai chúng ta có chút không hợp, ngươi cũng
không nên lại lôi kéo đại tẩu xuống nước, dù sao cũng đã phân nhà rồi.
Cánh tay đại tẩu có dài cũng không nguyện ý vươn đến quản chuyện trong
phòng của em chồng đâu. Ngươi làm như vậy, thật đúng là không hiền hậu
mà...... Hừ!"
Thạch Thúy Cúc nghe xong lời của Vương Lan
nói..., trong lòng càng thêm khó chịu chứa đựng nước mắt nhìn qua Thạch
Lai Qúy: "Qúy ca, ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ và
chị dâu đều có thai, nương lại lớn tuổi, cho nên ta nghĩ về sau hai nhà
hợp lại làm một ăn cơm chung, ta nấu cơm cũng thuận tiện hơn chút."
Thạch Lai Qúy nhẹ gật đầu: "Được rồi, về sau ngươi vất vả chút, chạy qua chạy lại hai bên đi!" Thạch Thúy Cúc ngoan ngoãn gật đầu, Vương Lan nhếch
miệng, ngươi thì chỉ có chút bản lĩnh ấy, hiện tại ngươi đắc tội với đại tẩu, ta lại muốn nhìn xem từ nay về sau ngươi làm sao qua mặt được ta!
Tằng Tử Phu chỉ uống vài ngụm cháo gạo liền ngã đầu trên giường ngủ, Thạch
Lý thị thấy trên đầu giường bày biện quần áo sắp làm xong. Trong lòng
thở dài, con dâu cả cũng thật sự là không dễ dàng mà, về sau mình vẫn là thiên vị cho nàng chút. Ai...... Thạch gia cô nương làm việc thật
ngốc mà. Không có một người nào bớt lo!
Đến buổi tối Tằng Tử Phu
bị đói tỉnh, nhìn Thạch Lai Phúc đang ngồi ở bên giường nhìn mình, trong ngực ấm áp: "Phúc ca, ta đói bụng!" Thạch Lai Phúc gật gật đầu cũng
không nói gì, đi phòng bếp bưng đồ ăn nóng hổi tới: "Vẫn luôn để trên
bếp giữ ấm, giữa trưa ăn ít như vậy, nghĩ nàng buổi tối tỉnh lại sẽ
đói."
Tằng Tử Phu cười muốn nhận bát đũa, Thạch Lai Phúc né
tránh, liền bắt đầu tự mình đút cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cũng không
tranh với Thạch Lai Phúc, cười cười ăn từng muỗng. Thạch Lai Phúc thấy
vậy thở dài: "Từ nay về sau chuyện bên kia của Nhị đệ, chúng ta mặc kệ
đi. Thạch gia muội tử này cũng không phải bớt lo gì!"
Tằng Tử Phu ừ một tiếng: "Vốn nghĩ Thạch gia muội tử là người có hiểu biết, không
nghĩ tới! Trong lòng của ta đây thật sự là khó chịu, ài, từ nay về sau
ta chỉ hầu hạ nương thật tốt, còn chuyện trong phòng bọn họ ta cũng mặc
kệ!"
Sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu duỗi lưng một cái đi ra cửa
phòng liền nhìn thấy Thạch Thúy Cúc đang bày bát đũa trên bàn cơm, nhíu
mày: "Tiểu Nhị đệ muội, không phải nói về sau tự làm điểm tâm ăn sao?"
Thạch Thúy Cúc có chút sợ hãi nhìn mắt Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, hôm qua là do
ta không hiểu chuyện, không có thương lượng trước với tẩu liền...... Liền làm ra chuyện như vậy! Hiện tại nghĩ tới, thật sự là ta không nên
như vậy, cũng không biết lúc ấy đầu óc làm sao nữa, chị dâu......
Ngài chớ so đo cùng ta, đừng giận ta được không? Ta...... Ta cũng
chỉ là nghĩ, nghĩ...... Ta sợ nàng ấy lấn lướt ta, ta vốn cũng
không như nàng...... Hôm qua...... Hôm qua Qúy ca cũng nghỉ ở
trong phòng nàng...... Ta......"
Tằng Tử Phu thở dài,
mình vẫn là mềm lòng, có thể nhìn ra được bản tính Thạch gia cô nương
một chút cũng không xấu, có lẽ là chuyện lạc hồng buổi sáng hôm đó bức
cho như vậy! Thôi, lúc này tha thứ nàng đi, nếu về sau lại xuất hiện
chuyện giống như vậy nữa, mình liền không để ý đến nàng là được.
Tằng Tử Phu kéo tay Thạch Thúy Cúc qua nói: "Thúy Cúc, không phải là chị dâu trách ngươi, chị dâu giúp ngươi một chút là vì cảm thấy ngươi đáng
giúp, là người có hiểu biết. Những chuyện tương tự như ngày hôm qua, chị dâu không hy vọng lại phát sinh, Nhị đệ không phải là người vô tâm. Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, chắc hẳn Nhị đệ vẫn sẽ nghiêng về phía
ngươi."
Hốc mắt Thạch Thúy Cúc ngấn lệ nói: "Chị dâu, ta không
nghĩ ngài có thể tha thứ cho ta như vậy...... Ta... Ta quá không
hiểu chuyện rồi! Ngài không biết, buổi sáng hôm qua, ta thật sự là muốn
đâm đầu vào cột chết cho rồi...... Hiện tại ta cũng hổ thẹn không
dám ra cửa, chuyện quan trọng như vậy với cô nương...... Chị dâu...... Hu hu hu......"
Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ bả vai
Thạch Thúy Cúc: "Khóc cái gì? Vừa sáng sớm, người đang làm, trời đang
nhìn! Là chị dâu cũng không giúp được ngươi cái gì, chỉ nói cho ngươi
một câu ‘không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người’
nhớ kỹ?" Thạch Thúy Cúc ngoan ngoãn gật gật đầu: "Chị dâu, ta về trước
đây, điểm tâm bên kia còn chưa có chuẩn bị xong."
Tằng Tử Phu
nhìn bóng dáng chạy chậm rời đi của Thạch Thúy Cúc, thở dài, cảm giác
mình trở nên có chút ích kỷ...... Kỳ thật vốn muốn nói cho Thạch
Thúy Cúc, kêu nàng ta tính tính thời gian nguyệt sự đến rồi cùng Thạch
Lai Qúy viên phòng, dễ mang thai. Nhưng bây giờ nàng lại không muốn nói
cho nàng ta biết rồi. Dù cho vừa rồi nàng thật sự tha thứ cho nàng ta,
nhưng còn chưa có muốn nói cho nàng ta biết ý kiến gì...... Mình
sao thế này? Từ khi nào thì mình trở nên ích kỷ như thế?
Thạch
Lai Phúc nhìn Tằng Tử Phu ngồi ở trên bàn cơm than thở, bước chậm tới
hỏi: "Vợ ơi, sao vậy? Hôm qua ngủ không ngon?" Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Nào có, ăn cơm đi chứ, một hồi còn phải xuống ruộng! Ta đi gọi nương." Thạch Lai Phúc vội vàng ngăn Tằng Tử Phu lại: "Vợ, nàng ngồi đi, để ta
đi gọi!"