Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 27

Chịu đựng qua tháng tám nóng nhất, bụng Tằng Tử Phu tựa như cái khí cầu thổi phồng to phình ra. Hiện tại ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn, cẳng chân cũng bắt đầu xưng phù rồi. Động một tí còn có thể rút gân, Thạch Lai Phúc thấy hai gò má Tằng Tử Phu hõm vào, trong nội tâm rất là đau lòng. Tìm thứ Tằng Tử Phu ngày thường thích ăn.

Có thể bởi vì nguyên nhân thời tiết rất là oi bức...... mấy ngày nay Tằng Tử Phu đều không có khẩu vị gì, Thạch Lý thị ở một bên nhìn cũng lo lắng. Nghe Lý Nhị ca nói không chừng trong bụng Tằng Tử Phu mang song thai, Thạch Lý thị nghe xong càng mừng rỡ! Thạch Lai Phúc vừa cao hứng vừa lo lắng, nghe lão nhân nói thai đầu không dễ sinh, nàng dâu của mình còn muốn sinh hai đứa. Lúc trước đại tỷ của mình lúc sinh sản chính là cửu tử nhất sinh, thiếu một chút liền một thi ba mệnh! Thời gian càng ngày càng gần ngày sinh, Thạch Lai Phúc cũng không xuống đất làm việc, suốt cả ngày từ sáng đến tối đều nhìn Tằng Tử Phu.

Chín tháng tám ngày, Tằng Tử Phu vừa uống vài ngụm cháo ngô liền cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, trên ót cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Thạch Lý thị thấy vậy vội vàng để cho Thạch Lai Qúy đi mời bà đỡ tới. Tằng Tử Phu cũng được Thạch Lai Phúc Thạch Thúy Cúc cùng dìu đến trên giường, trong lòng nàng tự động viên cho mình, hít sâu! Hít sâu! Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương! Chỉ là sinh đứa bé...... Nhưng càng như vậy, lại càng khẩn trương, bụng lại càng ngày càng đau đớn hơn......

Tằng Tử Phu cau mày, nước mắt ngay tại lúc này lại rơi như vỡ đê, Thạch Lai Phúc lại không ở bên cạnh, Thạch Lý thị chết sống không cho Thạch Lai Phúc tiến phòng sinh, nói là xui! Trong lòng Tằng Tử Phu rất là ủy khuất, cô nãi nãi sanh con cho ngươi, vẫn là mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng sanh con cho ngươi, ngươi cũng không ở cùng ta, có gì không tốt liền một thi hai mệnh rồi! Không! Không! Đã nói song thai, đây chính là một thi ba mệnh! Ta muốn về nhà! Ta muốn ba mẹ...... Ô ô ô ô.......

Thạch Lai Phúc ở ngoài cửa đi tới đi lui, nghe được tiếng khóc của Tằng Tử Phu liền muốn đẩy cửa đi vào, Thạch Lai Qúy vội vàng ngăn lại: "Ca, ca cũng không thể đi vào được! Chị dâu khẳng định không có việc gì, ca yên tâm đi!" Thạch Lai Phúc thở dài, nắm nắm tay hướng về phía trong cửa hô: "Vợ ơi, ta ở bên ngoài.Vợ! Nàng yên tâm đi! Ta cùng nàng?"

Trong phòng Thạch Lý thị lắc đầu, sao nhi tử của mình không chịu thua kém như vậy? Nữ nhân sanh con có gì phải sợ, đây là đủ tháng mới sinh sản. Hỏi thăm bà đỡ vài câu: "Nàng dâu của ngươi còn chưa có vỡ nước ối đâu, vẫn phải đợi chút nữa. Nước nóng nấu xong chưa? Quần áo hài tử đã chuẩn bị xong chưa?"

Thạch Lý thị gật gật đầu: "Trần muội tử đã làm phiền ngươi, đây là thai đầu của con dâu ta. Thân thể lại yếu nhược!" Nói xong còn kín đáo đưa cho bà đỡ năm văn tiền, bà đỡ cười tủm tỉm ước lượng ở trong túi quần, nhà lão Thạch đối với đứa con dâu của mình còn rất tốt, đứa nhỏ này còn chưa có đi ra đâu, liền cho tiền thưởng, nếu nha đầu kia lại sinh ra tiểu tử mập mạp, vậy bản thân mình hôm nay chính là kiếm đủ. Cười tủm tỉm nói với Thạch Lý thị: "Lý tỷ, ngươi lại nói gì vậy, chúng ta đều là người một nhà, ngươi yên tâm đi! Ta đỡ đẻ trẻ con không có một trăm cũng có chín mươi rồi. Yên tâm đi. Ngài ngồi nghỉ ngơi một bên, giữ sức một hồi liền ôm Tôn Tử!"

Thạch Lý thị cũng cười: "Mượn cát ngôn của ngài, mượn cát ngôn của ngài!"

Không lâu sau, Tằng Tử Phu cảm giác hạ thân của mình đau đớn như là xé rách..... Thật sự là nhịn không được liền khóc gào lên, ngoài cửa Thạch Lai Phúc nghe từng tiếng kêu thảm thiết của nàng dâu gấp đến độ toàn thân run rẩy!

Lúc này Tằng Tử Phu đã cảm giác mình không có khí lực gì, bên tai cũng vang lên ong ong...... Con mắt đã bị mồ hôi trên trán nhỏ tới che lại: "Nhìn thấy đầu rồi! Dùng sức! Sắp ra rồi! Dùng sức! Dùng sức đi, nếu không dùng sức hài tử cũng bị mắc kẹt rồi!"

Tằng Tử Phu dùng sức nắm chặt nắm tay, để cho móng tay của mình khảm vào trong thịt, sử dụng cảm giác đau đớn để cho mình hơi chút thanh tỉnh, vừa dùng lực vừa nghe theo bà đỡ kêu: "Sinh rồi! Sinh rồi! Phải..... Phải..... Là một nữ oa!"

Thạch Lý thị vừa nghe thì nhíu mày, ngược lại đang ở ngoài cửa Thạch Lai Phúc không cảm thấy gì, dù sao là do nàng dâu của mình sinh, nữ oa mình cũng thương! Vương Lan ngồi ở một bên nâng cao bụng mang thai, hoàn toàn là muốn tới xem náo nhiệt khóe miệng nhếch lên, trong nội tâm rất là cao hứng. Hừ! Không sinh được con trai, nhìn ngươi từ nay về sau làm sao sống được ở trước mặt lão bất tử kia!

Ngay tại thời điểm Vương Lan đang YY, lại nghe đến bên trong tiếng bà đỡ hô to: "Nhanh dùng sức, lập tức là ra đến đây!" Oa một tiếng khóc lớn, bà đỡ cũng vui rạo rực nói: "Chúc mừng, Lý đại tỷ, nàng dâu của ngươi có năng lực à! Đây chính là long phượng thai, một thai có toàn bộ rồi! Vừa nhìn biết ngay là có phúc khí!"

Thạch Lý thị nghe xong lời này, vội vàng tiến đến trước mặt bà đỡ, cũng không trông nom nữ oa trong ngực Thạch Thúy Cúc, cười vui vẻ tiếp nhận đứa con trai: "Đại Tôn Tử của ta!" Lại từ trong túi quần móc ra năm văn tiền đưa cho bà đỡ: "Trần muội tử hôm nay điều nhờ vào ngươi." Bà đỡ cười tủm tỉm nhận tiền đồng liền cất vào trong túi quần, nói vài câu may mắn rồi muốn cáo từ. Thạch Lý thị tiễn bà tới cửa: "Lúc hài tử tắm ba ngày phải tới đó!" Trần bà đỡ lên tiếng cười vui vẻ rời đi.

Thạch Lai Phúc cũng chưa cùng Trần bà đỡ chào hỏi một đầu liền chạy vào phòng sinh. Bởi vì vừa thu thập, trong không khí còn có mùi máu tươi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng dâu đang nằm ở trên giường, trong lòng Thạch Lai Phúc căng thẳng, nước mắt ào ào rớt xuống. Thạch Lý thị nhìn thấy, vỗ một cái lên vai Thạch Lai Phúc mắng: "Ngươi thật không có tiền đồ, nhìn ngươi kích động kìa."

Tằng Tử Phu suy yếu mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy Thạch Lai Phúc dùng tay áo lau nước mắt, quả thực cảm thấy không có phí công chịu khổ! Đột nhiên có một loại cảm giác mặc dù vì nam nhân này có mất mạng cũng là đáng giá!

Thạch Lai Phúc nhìn cũng không nhìn hài tử trong ngực Thạch Lý thị, trực tiếp quỳ gối bên giường, cầm tay Tằng Tử Phu: "Vợ, nàng khổ rồi! Từ nay về sau chúng ta không sinh nữa! Vợ......" Tằng Tử Phu chỉ là mỉm cười nhìn qua Thạch Lai Phúc, Thạch Lý thị nghe xong lời nói của Thạch Lai Phúc cười nói: "Nói ngốc gì đó!"

"Tử Phu à, ngươi chính là đại công thần lão Thạch gia ta! Con trai con gái gì cũng đều có! Lúc này nữ nhân ở cữ cũng không dễ dàng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, một hồi nương tự mình xuống bếp hầm canh gà cho ngươi bổ thân thể!"

Tằng Tử Phu cười nói với Thạch Lý thị: "Nương, ngài đừng để mệt!" Thạch Lý thị ôm đại Tôn Tử nói: "Mệt mỏi gì, nương không phiền. Nghỉ ngơi thật tốt đi!” Nói xong không nỡ đem đứa con trai trong ngực nhẹ nhàng đặt bên cạnh Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua đứa con trai, vừa liếc nhìn bé gái Thạch Thúy Cúc ôm trong ngực nhíu mày nói: "Sao khó coi như vậy chứ! Nam hài tử còn dễ nói, về sau khuê nữ ta sao gả đi ra ngoài đây."

Vừa đi đến cửa đang muốn đóng cửa Thạch Lý thị nghe xong cười, chỉ vào Tằng Tử Phu nói: "Con dâu của ta! Tiểu hài tử lúc sinh ra đều là như vậy, chờ thêm vài ngày liền béo béo trắng trắng thôi! Chỉ bộ dáng của ngươi và Phúc tử cũng xấu không được! Ha ha"

Tằng Tử Phu cũng không thẹn cười cười, nhìn qua Thạch Lai Phúc kêu một tiếng: "Cha đứa nhỏ." Thạch Lai Phúc ngẩn người, lớn tiếng đáp lại lộ ra hàm răng trắng trắng, chọc cho Tằng Tử Phu cười khanh khách không ngừng. Thạch Thúy Cúc cũng đặt đứa còn lại bên kia Tằng Tử Phu, liền thức thời đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

"Vợ ơi, tên con đặt gì cho tốt?" Tằng Tử Phu cười cười nói: "Nương chưa đặt sao?" Thạch Lai Phúc lắc đầu: "Nương để cho chúng ta đặt đại danh, ta lại không biết nhiều chữ lắm, vợ đặt tên đi."

Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Có theo chữ gì không?" Thạch Lai Phúc lắc đầu: "Ở đầu đông có mấy nhà có, chúng ta sớm không còn dựa theo gia phả đi. Người bên kia cũng không trông coi, có thể để cho ta mang họ Thạch chính là nể tình! Dù sao nhất mạch này của chúng ta cách xa dòng đích."

Tằng Tử Phu gật gật đầu nói: "Tiểu tử kia kêu là Thạch Gia Thành, nữ hài tử đã kêu Thạch Giai Ngưng đi. Chàng thấy sao?" Thạch Lai Phúc cười cười nói: "Vợ, nàng đặt tên thực sự có vị trong thành. Ta đã nói vợ cực kỳ có kiến thức mà! Không biết khi nghe xong tên của con chúng ta còn tưởng rằng là công tử tiểu thư con cái nhà giàu nữa đó."

"Chàng ba hoa!"

"Nào có, ta nói chính là lời nói trong nội tâm, vợ, tên này có ý nghĩa gì sao?"

Tằng Tử Phu cười nói: "Đương nhiên là có! Chàng xem nhi tử chúng ta gọi là Thạch Gia Thành, Gia là ngợi khen tốt đẹp, Thành trong Thành, liền ngụ ý nhi tử chúng ta từ nay về sau thường xuyên được tán thưởng khích lệ, nhưng lại có thể đi vào thành ở lại, chàng nói được không?" Kỳ thật Tằng Tử Phu mượn tên Lý Gia Thành, hi vọng về sau con mình dính chút tài vận! Nhưng cũng không thể nói như vậy cùng Thạch Lai Phúc, nếu không lại phải giải thích Lý Gia Thành là ai có thể làm Tằng Tữ Phu đau đầu.

"Vậy thì tốt rồi, khuê nữ thì sao?"

"Khuê nữ của chúng ta là Giai trong câu ‘Phương Bắc có giai nhân, khuynh quốc lại khuynh thành’ Ngưng là trong Băng Ngưng đọng lại, cái này ngụ ý khuê nữ chúng ta......" Không chờ Tằng Tử Phu nói xong, Thạch Lai Phúc liền chen miệng nói: "Ngụ ý khuê nữ cũng giống như vợ trưởng thành như tiên nữ!"

Tằng Tử Phu xì một tiếng bật cười: "Chán ghét, ta ở đâu là tiên nữ, cũng làm mẹ hài tử, qua vài năm chính là thiếu phụ có chồng luống tuổi rồi! Không chừng đến lúc đó chàng lại ghét bỏ ta!"

Thạch Lai Phúc vội vàng khoát tay nói: "Vợ biến thành dạng gì, ta đều thích nàng! Cũng không ghét bỏ nàng! Vợ, ta thề!" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc nói: "Không có nghiêm chỉnh, cũng làm cha rồi!"

Tuy ở trong phòng còn có mùi máu tươi thoang thoảng, nhưng lại đầy tràn ấm áp, đầy tràn hạnh phúc! Động tác Thạch Lai Phúc lau nước mắt, Tằng Tử Phu nghĩ thầm, đời này của mình đều không quên được đi. Như vậy là tốt rồi! Như vậy là tốt rồi!
Bình Luận (0)
Comment