Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 31

Thông qua mấy tháng cố gắng, Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị làm được 1560 Nguyệt sự thư, mỗi bao năm cái, đều dùng chỉ trắng buộc lại. Hỏi được ngày tốt, liền để cho Vương Thạch thị cầm đến cháu gái của nàng đưa qua cho tiểu thư Trần phủ. Đợi vài ngày, không ngoài dự đoán của Tằng Tử Phu, Trần tiểu thư muốn dùng tiền mua nhiều, Tằng Tử Phu vừa báo lên giá cả mười văn tiền một bao, mỗi bao năm cái.

Xế chiều hôm đó cháu gái Vương Thạch thị liền tới đến nhà Vương Thạch thị, Vương Thạch thị lại kêu Tằng Tử Phu đi qua. Ba người hàn huyên trò chuyện, Vương Hiểu Quyên cười cười nói: "Thím, không nhìn ra ngài còn có biện pháp kiếm tiền như vậy." Vương Thạch thị cười cười nói: "Cái đó à, đều là thím Tằng của ngươi nghĩ ra được chủ ý, ngoảnh lại việc này phải cảm ơn ngươi. Ngươi yên tâm, thím tuyệt đối sẽ không thiếu sót ngươi, khi về ngươi lại cầm vài bao đi."

Vương Hiểu Quyên mím miệng cười cười nói: "Sao lại không biết xấu hổ chứ, đều là thân thích, nếu để cho cha con biết được, còn không phải quở trách con sao?" Vương Thạch thị cười cười: "Chuyện này chúng ta biết là được, đã bao nhiêu tuổi rồi, ta không nói thì cha ngươi cũng không biết." Vương Hiểu Quyên cũng không nói tiếp mắt nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười cười nói: "Việc này chị dâu làm chủ là được, có thể cùng Trần phủ nhấc lên quan hệ, cũng chính là công lao của ngươi, nên được."

Vương Hiểu Quyên cười cười: "Được, con cũng không đưa đẩy nữa, Trần tiểu thư có ý tứ là để cho các ngươi buổi sáng ngày mai cầm cái ‘nguyệt sự thư’ này đi qua Trần phủ một chuyến, lời nói con cũng đã chuyển xong, giờ cũng không còn sớm, trong phủ còn một đống công việc đây."

Tằng Tử Phu vội vàng đứng dậy cùng Vương Thạch thị tiễn Vương Hiểu Quyên ra ngoài. Trước khi Vương Hiểu Quyên đi cầm mười Nguyệt sự thư. Vương Thạch thị có chút áy náy nhìn Tằng Tử Phu nói: "Muội tử, đây coi như là của ta, ai...... cháu gái của ta bình thường cũng không như thế, trong thành có một công việc làm nên tầm mắt cũng cao. Ai, không giống như trước kia lúc xin của chúng ta."

Tằng Tử Phu lắc đầu: "Chị dâu, người nói ngốc gì thế? Đây đều là phải làm, trước kia ta đã nói chia đôi, chính là chia đôi, nếu không ta cũng không đồng ý."

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị ngồi xe lừa lão Vương ca đi Trần phủ. Ở bên ngoài phủ đợi gần một canh giờ, Vương Hiểu Quyên mới đi ra, để cho hai người Tằng Tử Phu đi vào từ cửa sau. Vương Thạch thị lắc đầu có chút áy náy nhìn Tằng Tử Phu, ai, đứa cháu gái nhà mẹ đẻ này thật sự là không cho mình mặt mũi, thôi! Ai bảo mình cầu đến người ta.

Ngược lại Tằng Tử Phu không có cảm thấy cái gì, chỉ là trong nội tâm đối với Vương Hiểu Quyên nâng cao giẫm thấp như vậy rất là không ưa. Đời này thì cũng chỉ như vậy, đã định là người không có bản lĩnh to lớn gì.

Vương Hiểu Quyên mang theo hai người Tằng Tử Phu đến hậu viện, bên trong đi ra một lão bà tử trung niên rất có uy nghiêm, hẳn là một người quản sự. Chỉ thấy Vương Hiểu Quyên quyến rũ nịnh nọt bà tử, Tằng Tử Phu rất thức thời tiến lên đút năm mươi văn tiền vào trong tay bà ta.

Mặt bà tử không chút thay đổi thu nhận, liền bắt đầu dặn dò hai người không cần phải hết nhìn đông tới nhìn tây, thành thành thật thật vân.vân. Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị đều thành thành thật thật gật gật đầu. Lại đợi nửa canh giờ, Trần tiểu thư mới chậm rãi đi ra, để cho hai người Tằng Tử Phu ngồi, Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị cũng không dám ngồi hẳn, an vị ở mép ghế.

Trần tiểu thư không có chủ ý nhìn sang nói: "Đồ ta đều xem qua dùng qua, không nghĩ tới hai vị đại tẩu có thể nghĩ ra biện pháp này, không biết các ngươi là muốn tự mình làm sinh ý này hay là?" Vương Thạch thị đưa mắt nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười cười với Trần tiểu thư nói: "Trần tiểu thư, có thể lọt vào mắt của tiểu thư, cũng là phúc khí của chúng ta. Không dám gạt tiểu thư, đây cũng là ý tưởng ta đột nhiên nghĩ ra, mấy tháng này cùng Vương tẩu tử hai người làm không sai biệt lắm khoảng 1500 bao, hy vọng bán hết cũng sẽ không làm thêm, dù sao trong nhà có hài tử phải trông nom."

Trần tiểu thư nhấp một ngụm trà cười cười: "Tính chất gì đó, có thể bảo đảm với ta sao?" Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, tất cả đều là hai người chúng ta tự tay làm ra, đều là dùng nước nấu sôi khử trùng, ngâm qua nước cây ích mẫu, tiểu thư có thể gọi người kiểm tra, tuyệt đối không có vấn đề."

Trần tiểu thư ừ một tiếng, ra hiệu cho bà tử vừa rồi, bà tử gật gật đầu liền dẫn tất cả nha hoàn đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Vương Thạch thị thấy vậy có chút khẩn trương, Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay của nàng, đương nhiên, những mờ ám này đều vào mắt Trần tiểu thư, trong lòng Trần tiểu thư cũng hiểu được, làm chủ hẳn là cô nương trẻ tuổi này.

"Ta đây cũng không quanh co lòng vòng làm gì, chắc hẳn các ngươi cũng biết được, Trần phủ chúng ta cũng là làm ăn buôn bán. Nguyệt sự thư này, Trần phủ muốn cùng hai vị hợp tác, không biết có thể không?" Vương Thạch thị vừa nghe mặt lộ vẻ vui mừng, liền vội vàng gật đầu, Tằng Tử Phu chỉ là có chút cười cười: "Trần tiểu thư, ý của ngài là?"

Trần tiểu thư cười cười nói: "Coi như là một người có hiểu biết, yên tâm, tuy rằng ở nơi này Trần phủ chúng ta không tính là đại gia gì, nhưng là vẫn còn có chút mặt mũi, cũng sẽ không bạc đãi hai người. Nguyệt sự thư trên tay hai người làm rất tốt, cứ dựa theo mười văn tiền một bao, ta đều lấy hết. Ngoài ra lại cho hai người ba mươi lượng bạc nữa, chuyện làm ra Nguyệt sự thư này hai người cũng đừng có nói cho người khác biết thêm. Đương nhiên, nếu như hai người nguyện ý, cũng có thể đến Trần phủ chúng ta làm quản sự, chuyên môn phụ trách chế tác Nguyệt sự thư này, thế nào?" Trần tiểu thư trực tiếp bỏ qua Vương Thạch thị, liếc mắt nhìn Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu thoáng cúi đầu suy tư liền mở miệng nói: "Cứ dựa theo Trần tiểu thư nói mà làm đi, Nguyệt sự thư này ngoại trừ hai nhà chúng ta biết, còn có Vương Hiểu Quyên biết rõ, trong tay nàng cũng có mười bao. Nhận được sự nâng đỡ của tiểu thư, tuy chúng ta cũng muốn đến Trần phủ làm việc, nhưng trong nhà hài tử còn nhỏ, thật sự là không thể rời người, tiểu thư yên tâm, Nguyệt sự thư này chúng ta coi như không biết, tuyệt đối sẽ không nói lung tung."

Trần tiểu thư ừ một tiếng nói: "Một lát sẽ kêu Trần ma ma mang theo người trở về với các ngươi cầm lấy đồ. Đây là năm mươi lượng bạc, nhiều hơn coi như thưởng cho các ngươi, nhớ lấy đáp ứng vừa rồi với ta, nếu không......" Trần tiểu thư ý vị thâm trường mắt nhìn hai người Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu lôi kéo Vương Thạch thị vội vàng nói vâng, cầm bạc rồi theo Trần ma ma đi ra ngoài.

Trên đường đi Vương Thạch thị khẩn trương trong tay ứa ra mồ hôi, trong nội tâm Tằng Tử Phu cũng có chút rung động rung động. Ở niên đại này mạng người không đáng tiền, chỉ cần có tiền có quyền chính là vương đạo. Tằng Tử Phu biết được, mặc dù câu nói cuối cùng kia của Trần tiểu thư không có nói ra, nhưng ý tứ thì Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị đều nghe hiểu rõ!

Đồ đều ở đặt ở nhà lão Vương gia, vài gia đinh Trần phủ không mất nhiều công phu lắm liền mang hết lên mấy chiếc xe ngựa. Tằng Tử Phu lấy ra 2 lượng bạc kín đáo đưa cho Trần ma ma nhỏ giọng nói: "Phiền toái ma ma, ngài thu mua một ít thức ăn." Trần ma ma cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu, trên mặt xem như có tươi cười nói: "Là người có hiểu biết, nhớ kỹ, một chữ cũng không nên nói ra, biết không?"

Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu nói: "Điểm ấy ngài yên tâm, cũng giúp đỡ chuyển lời cùng với Trần tiểu thư, chúng ta hiểu được đúng mực." Trần ma ma ừ một tiếng, mắt nhìn Vương Thạch thị đứng ở một bên nói: "Ngươi hiểu, cũng nhắc nhở nàng, đỡ bị phiền hà, về phần người khác, hừ! Trần phủ chúng ta có rất nhiều thủ đoạn, xảy ra chuyện cũng sẽ không trút giận đến trên người các ngươi." Nói xong được một nha hoàn nâng lên xe ngựa.

Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được, nói người khác kia chính là Vương Hiểu Quyên, cũng không biết có phải mình hại cô nương kia hay không. Chẳng qua chỉ cần cô nương kia chặt chẽ nghiêm cẩn giữ miệng, chắc hẳn cũng sẽ không có chuyện gì. Lôi kéo Vương Thạch thị nói mấy câu, Vương Thạch thị có chút sợ hãi nhìn qua Tằng Tử Phu nói: "Muội tử, bạc thật đúng là phỏng tay. Lúc đầu ta vừa thấy muội tử, chỉ biết muội tử không phải nhân vật đơn giản, năm mươi lượng bạc luôn đó, cả đời ta đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy!"

Tằng Tử Phu cười cười: "Chị dâu nói vậy làm gì? Ta cũng sợ cháng váng, tẩu thực cho là ta trấn định sao! Sợ tới mức nói không nên lời luôn, tiền này chúng ta một người một nửa, đều tự cầm 25 lượng. Chuyện Nguyệt sự thư, chúng ta liền nuốt vào trong bụng! Tuyệt đối không thể nhắc lại, ta phỏng chừng nửa năm sau, chúng ta mới có thể bắt đầu dùng Nguyệt sự thư."

Vương Thạch thị có chút nghi hoặc nhìn qua Tằng Tử Phu, trong lòng Tằng Tử Phu có chút đè nén, còn phải nói rõ ràng với nàng, nếu không thực sợ xảy ra chuyện! "Chị dâu, nhìn Trần tiểu thư là người rất có bản lĩnh, Trần phủ nhiều tiền tài của cải, sao có thể như hai người chúng ta, vất vả gần nửa năm mới làm ra hơn một ngàn bao. Chắc hẳn Trần tiểu thư cũng hiểu được cái này chính là nhìn vào tiên cơ, chỉ cần Nguyệt sự thư xuất hiện trên thị trường, sẽ có rất nhiều người cùng tranh làm, giá tiền trở nên thấp. Chúng ta cũng có thể nghĩ ra được vấn đề, Trần tiểu thư còn có thể không đoán ra được sao? Nếu Trần phủ bọn họ âm thầm làm nửa năm, sau đó đưa ra chợ, thì lợi nhuận nhiều hay ít? Đến lúc đó, chúng ta mới có thể dùng, nếu không nếu để lộ phong thanh ra từ bên chúng ta, chị dâu, ý tứ câu nói sau cùng của Trần tiểu thư, tẩu có thể không hiểu sao?"

Vương Thạch thị nghe xong liền vội vàng gật đầu: "Muội tử nói rất đúng, ai! Thật sự là hù đến chị dâu ta, muội tử, chị dâu thương lượng với ngươi chuyện này."

"Chị dâu nói đi."

Vương Thạch thị cười cười xấu hổ: "Lát nữa trở lại nói với trượng phu của ta, nói kiếm hai mươi lượng bạc, chúng ta một nhà mười lượng, được không?" Tằng Tử Phu nghe xong cười nói: "Ta còn tưởng rằng chuyện gì chứ, chị dâu yên tâm, miệng của ta ngài còn không tin sao?" Vương Thạch thị thở dài: "Muội tử, ngươi không hiểu, nam nhân nếu như có tiền, chính là dễ dàng học cái xấu."

Tằng Tử Phu ừ một tiếng tỏ vẻ hiểu được: "Ta cũng nói như vậy cùng Phúc ca, như vậy chị dâu yên tâm đi." Vương Thạch thị gật gật đầu, Tằng Tử Phu cùng Vương Thạch thị lại hàn huyên vài câu liền trở về nhà.
Bình Luận (0)
Comment