Sáng sớm ngày hôm
sau, Tằng Tử Cường đã tới Thạch gia rồi, Thạch Lý thị có ấn tượng rất
tốt đối với Tằng Tử Cường. Đương nhiên, cái này cũng quy công lao ở
chuyện Tằng Tử Cường là thật sự hài tử thành thật chịu khó. Lúc trước
thời điểm Thạch gia bận rộn không thôi, Tằng Tử Cường chịu mệt nhọc giúp đỡ công việc trong ruộng đất. Thạch Lý thị rất nhiệt tình đón Tằng Tử
Cường vào nhà, cũng đi phòng bếp kêu Tằng Tử Phu đang thu thập bát đũa
đi ra.
Tằng Tử Phu thật không ngờ Tằng Tử Cường sẽ đến sớm như
vậy, tuy nói là thôn lân cận, nhưng cũng có năm dặm đường. Của cải Tằng
gia lại không có cái gì, mua không nổi con lừa, đi bộ tới, như vậy sáng
sớm rời giường lúc nào chứ?
Xoa xoa tay liền lôi kéo Tằng Tử
Cường vào phòng, Thạch Lai Phúc cùng Tằng Tử Cường lên tiếng chào hỏi:
"Cường tử, giữa trưa ở lại ăn cơm, ta đi đầu thôn đông bên kia cắt cân
thịt trở về." Tằng Tử Cường xoa xoa đôi bàn tay nói: "Tỷ phu, không được rồi, trước giữa trưa phải chạy trở về, giúp đỡ làm trợ thủ cho cha ta." Tằng Tử Phu cười nói: "Tỷ quyết định rồi, ăn cơm rồi đi, gấp làm gì
chứ!"
Tằng Tử Cường thấy tỷ tỷ của mình nói như vậy, chính tỷ phu cũng không phải giả khách sáo mà nói, liền gật gật đầu. Tằng Tử Phu lấy ra bản vẽ đã vẽ tốt tối hôm qua đưa cho Tằng Tử Cường lại kỹ càng nói
rõ một chút. Vốn Tằng Tử Cường là một người thông minh, hơn nữa Tằng lão đại nhận biết chút ít chữ, cũng mưa dầm thấm đất phần nào. Đương nhiên
‘lỗi chính tả’ của Tằng lão đại đến Tằng Tử Cường đây cũng là sai càng
thêm không giới hạn. Hiện tại Tằng Tử Cường ngoại trừ xuống đất làm
việc, còn đi theo Tằng lão đại học tay nghề thợ mộc, đối với việc này
Tằng Tử Phu cũng không nói cái gì. Dù sao cũng là cô nương gả đi ra
ngoài, mình cũng không có giống như trong trong tiểu thuyết xuyên không
miêu tả nữ chính có Bàn Tay Vàng, động một chút lại có lợi nhuận mấy vạn lượng, cũng không dám vỗ ngực cam đoan có thể làm cho Tằng Tử Cường tốt hơn.
Nhưng mà ngược lại trong nội tâm có chủ ý, chờ của cải của
mình dầy hơn chút ít nữa, có thể ở thị trấn thuê được cửa hàng, làm chút ít sinh ý, để cho Tằng Tử Cường đi trong tiệm hỗ trợ. Buổi tối cũng có
thể ở lại, còn có thể trông tiệm, bằng không cũng muốn giúp đỡ Tằng Tử
Cường, thừa kế nghiệp của cha làm thợ mộc có tiền đồ. Hơn nữa phẩm tính
của đệ đệ mình cũng rõ ràng, không cần phải lúc nào cũng lo lắng thua
thiệt. Đương nhiên, những lời này Tằng Tử Phu cũng không có nói ra, dù
sao chữ bát (八) không có viết lên đâu, cũng sợ mình làm không được, sẽ
làm cho trong nội tâm Tằng Tử Cường không thoải mái.
Kỳ thật
trong lòng Tằng Tử Phu càng muốn cùng Thạch Lai Phúc cùng nhau trong coi cửa hàng, chỉ là như vậy phải rời nhà đi. Tằng Tử Phu thật sự là không
nỡ xa ba hài tử của mình, hơn nữa trong nhà còn có Thạch Lý thị, ngẫm
lại chỉ biết trở ngại nặng nề, nháo không tốt còn có thể làm hỏng quan
hệ mẹ chồng con dâu mình thật vất vả gây dựng tốt, vậy thì được không bù nổi mất.
Tằng Tử Cường thông minh, vừa nói liền hiểu ngay, thậm
chí có thể từ một suy ra ba, đối với công việc thợ mộc nếu so với Tằng
Tử Phu thì tinh tường hơn rất nhiều, còn đưa ra vài điểm đề nghị thay
đổi, Tằng Tử Phu nghe xong coi như là hiểu được. Thảo luận tìm tòi này
đã vượt qua hơn một canh giờ, Tằng Tử Phu thấy Tằng Tử Cường đều hiểu rõ tất cả, Thạch Lai Phúc cũng đã sớm cắt thịt trở về, để một mình Tằng Tử Cường ở trong phòng nghiên cứu bản vẽ, rồi đứng lên nói phòng bếp nấu
cơm.
Lúc từ phòng bếp đi ra, thấy Tằng Tử Cường đang ở trong sân
cùng Thạch Lai Phúc chẻ củi, còn tu bổ cái bàn bị hỏng trong phòng Thạch Lý thị. Thạch Lý thị trái một câu khích lệ phải một câu tán thưởng,
cuối cùng còn quan tâm tới hôn sự Tằng Tử Cường: "Ta đã nói với ngươi,
Thạch gia thôn có mấy cô nương đều là trong veo như nước, cũng còn chưa
nói xong việc hôn nhân đâu, trở lại ta tìm cho ngươi một cửa?" Nói đến
Tằng Tử Cường đỏ mặt đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không
phải. Tằng Tử Phu cười giải vây cho Tằng Tử Cường: "Nương, nhìn bộ dáng
xấu hổ của nó kìa, việc này cũng không gấp, dù sao hắn còn nhỏ." Tằng Tử Cường cảm kích nhìn Tằng Tử Phu, Thạch Lý thị cũng hiểu được mình quá
nhiệt tình, nhưng mà vẫn buông lời nói: "Đừng ngại ngùng, ta nghĩ cho
ngươi." Tằng Tử Cường đỏ mặt nói: "Cám ơn nương thông gia, ta không
vội."
Thạch Lý thị còn một bên nói cùng Tằng Tử Phu: "Đệ đệ này
của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt thật mỏng. Trai lớn lấy vợ gái
lớn gả chồng, có gì phải xấu hổ." Tằng Tử Phu một bên dìu đỡ Thạch Lý
thị vào nhà vừa nói: "Đây không phải trong nhà chỉ có một đứa con trai
là nó, nó xem như lớn lên trong đám nữ nhân, đừng nói, vẫn là nương nói
đúng, nó thật đúng là một đứa hay xấu hổ."
Tằng Tử Cường từ rất
xa nghe tỷ tỷ mình trêu chọc, có chút xấu hổ nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch
Lai Phúc một bên ha ha ha cười to. Đừng nói, lông mày và mắt của Tằng Tử Cường rất là giống Tằng Tử Phu, ở nông thôn tuyệt đối được cho là tuấn
tú. Nếu không phải bởi vì suốt ngày xuống đất làm việc, phơi nắng làm
cho làn da đen đen, tuyệt đối là một ‘cực phẩm thụ’! Nhóm hủ nữ rất yêu
thích đó!
Ăn cơm trưa xong, Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Phúc đi
nhà lão Vương mượn xe lừa đưa Tằng Tử Cường trở về. Tằng Tử Cường thật
sự là không lay chuyển được tỷ tỷ nhà mình, đành phải tạ ơn Thạch Lai
Phúc, lên xe lừa đi.
Tằng Tử Phu trở về phòng suy nghĩ một chút,
luôn mượn xe lừa nhà người ta cũng không quá phù hợp, hơn nữa dựa theo
kế hoạch của mình, từ nay về sau không thể thiếu phải được phải thường
xuyên vào thành, trong nhà không có công cụ thay đi bộ quá bất tiện.
Nàng cũng đã nghe qua, con lừa trưởng thành có thể kéo xe giá thị trường khoảng ba bốn lượng bạc, làm một cái xe kéo, không có bốn năm lượng
cũng không được. Hiện tại trong nhà có không đến ba mươi lượng bạc, mua
một con lừa đánh xe vẫn có thể thừa nhận. Nhưng mà vừa nghĩ tới năm
lượng bạc sẽ không còn, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn là cảm thấy đau nha!
Để cho buổi trưa Thạch Lai Phúc trở về, Tằng Tử Phu thương lượng với Thạch Lai Phúc một chút, Thạch Lai Phúc không chút suy nghĩ liền đồng ý: "Đều nghe nương tử, dù sao hiện tại chúng ta cũng mua được, tuy quan hệ tốt
với nhà Vương ca, nhưng mượn hoài cũng không quá phù hợp."
Tằng
Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc không có phản đối, trái lại còn rất ủng hộ,
cười nói: "Được, một hồi chúng ta nói một chút với nương, vẫn là phải
nhìn xem ý tứ nương thế nào." Thạch Lai Phúc cúi đầu suy nghĩ thoáng qua rồi nói: "Vẫn là để ta nói đi." Tằng Tử Phu cười gật đầu, đối với săn
sóc của Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu thật là hưởng thụ. Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng Tằng Tử Phu hiểu được việc này, Thạch Lai Phúc đi nói
lại tốt hơn.
Ăn cơm tối xong, Thạch Lai Phúc trước mặt Tằng Tử
Phu và Thạch Lý thị nói chuyện muốn mua xe lừa. Thạch Lý thị nhíu mày
nói: "Tốn bao nhiêu bạc hả? Tất cả của cải còn không phải thoáng cái hết sao? Hiện tại các ngươi lại có ba đứa nhỏ chờ há mồm, nếu cần dùng tiền gấp, thì phải làm sao? Nhà Vương gia cách vách không phải có sao? Các
ngươi quan hệ lại rất tốt, chúng ta cũng không dùng thường, đến lúc đó
đi mượn chẳng phải là được?"
"Nương, lúc ở riêng, nương cho ba
lượng bạc chúng ta đều không động tới mà để dành rồi, người không biết
Tử Phu lại bán hoa cài đầu kia, linh linh lẻ tẻ buôn bán lời được ba bạc lượng rồi. Hơn nữa, năm trước bán câu đối kiếm giá chênh lệch, thu
hoạch trong ruộng đất, hiện tại trong tay chúng con có bảy lượng bạc.
Con và Tử Phu thương lượng, về sau cần vào thành họp chợ nhiều hơn,
chung quy dùng mãi xe lừa của Vương ca cũng không phù hợp."
Thạch Lý thị mở to hai mắt: "Tử Phu, ngươi làm đồ trang sức kiếm nhiều bạc
như vậy? Cái này đều vượt qua của cải lão Thạch gia ta rồi!" Tằng Tử Phu cười nói: "Đây không phải nhờ mới lạ sao? Mấy trăm đồ trang sức cũng
không có được vài chục văn, trong thành mọi người giàu có, xài một hai
văn, hai ba văn cũng không tính toán gì, chỉ là đáng tiếc hiện tại nhiều người bán, cũng kiếm không được bao nhiêu bạc."
Thạch Lai Phúc
một bên nói giúp vào: "Ai, cũng là bởi vì mỗi lần đều phải mượn xe lừa
nhà Vương ca, cái sinh ý này cũng không giấu được, Vương tẩu tử cũng
cùng theo một lúc lấy. Về sau nếu có biện pháp gì kiếm tiền, nếu chúng
ta dùng xe nhà Vương ca, vẫn là phải lôi kéo người ta cùng làm chung,
tính gộp cả hai phía chúng ta kiếm cũng ít đi, cho nên ta thương lượng
cùng Tử Phu, mua xe lừa! Dù sao chúng ta vất vả chút ít trong một hai
năm liền kiếm được tiền mua về cái xe lừa này, lại nói, cha Tử Phu là
thợ mộc, trở về ta mua gỗ thô cũng tiết kiệm được chút tiền."
Thạch Lý thị cắn răng một cái đánh nhịp nói: "Vậy thì mua đi! Nếu các ngươi
thiếu tiền, nương còn có chút tiền, lại tìm nương lấy đi!" Tằng Tử Phu
cười nói: "Chúng ta đều đã lớn như vậy, sao có thể lấy tiền của nương?"
Lại nói chuyện với Thạch Lý thị một chút, Tằng Tử Phu trong trong ngoài
ngoài thu dọn phòng một phen, lau lau cái bàn ngăn tủ v.v, liền trở về
phòng.
Đêm nay Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc cũng không ngủ thực ngon. Vốn buổi tối Thạch Lai Phúc nghĩ đại chiến ba trăm hiệp, nhưng mà chị em ruột (chu kỳ hàng tháng) của Tằng Tử Phu đến sớm hai ngày rồi.
Thạch Lai Phúc đành phải cau mày phát bực tự mình tìm năm ngón tay cô
nương của mình, chẳng qua vẫn là lấy ra một bàn tay sờ qua sờ lại nửa
người trên của Tằng Tử Phu.
Còn có chuyện ngày mai muốn vào thành mua con lừa, ở thời đại này, nhà ai mua được con lừa, vậy cũng giống
như thời hiện đại nhà ai bán một cái TV 3D một vạn tám ngàn vậy, đây
chính là thêm của cải to! Vào lúc này, là muốn đốt pháo ăn mừng, còn
phải mua chút ít kẹo, phân phát cho thân thích, tiểu hài tử nhà hàng xóm láng giềng.