Editor: ChieuNinh
Tằng Tử Phu an tĩnh ngồi ở trên xe lừa, Thạch Lai Phúc cũng thành thành thật thật vội vàng đánh xe, sợ nói một câu không tốt làm cho nương tử tức
giận hơn. Mình thật là khờ, làm sao lại trêu chọc phải Tằng Tiểu Thúy
rồi. Trong lòng Thạch Lai Phúc cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng nương tử
của mình vừa rồi ở trong nhà cha mẹ vợ cũng thiên vị mình, nghĩ lại chắc sẽ không phải quá oán trách mình.
Lúc này chẳng qua Tằng Tử Phu
chỉ là nhớ lại, biểu lộ giật mình của Tằng Vương thị, Tằng lão Đại và ba tỷ tỷ vừa rồi lúc gần đi. Bọn họ kinh ngạc đi, nếu là Tằng Tử Phu chân
chính, có lẽ lúc này đã thỏa hiệp rồi, nhưng nàng không phải chân chính
Tằng Tử Phu. Nàng cũng có nóng nảy, trước kia, gia gia mình luôn nói
mình nhu thuận như con lừa.
Nàng không phải là quả hồng mềm (ý
nói yếu đuối dễ bắt nạt), nếu muốn làm tổn hại người khác mà nói, nàng
không hề kém hơn bất kỳ một phụ nữ nào ở thời đại này. Chẳng qua nàng
không muốn đi tranh giành, thầm nghĩ an ổn sống cùng trượng phu của
mình, trải qua một đời một thế một đôi người, đến khi con cháu cả sảnh
đường, đến một ngày chỉ còn là một nắm đất...... Không hơn!
Về đến nhà, Tằng Tử Phu chưa đề cập chuyện đã xảy ra nhà mẹ đẻ, nhưng
khuôn mặt Thạch Lai Phúc lại khẩn trương. Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai
Phúc hai ngày này làm chuyện gì đều là bộ dạng thật sự rất cẩn thận,
cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Phúc ca, ta không có giận chàng, Tằng Tiểu Thúy là người nào, ta còn không rõ ràng lắm sao. Ta biết rõ mọi
chuyện không quan hệ tới chàng, chỉ là tâm tình của ta không tốt, không
muốn nói chuyện mà thôi."
Về nhà hai ngày rồi, bên nhà mẹ đẻ cũng không có động tĩnh gì, Tằng Tử Phu tự giễu chỉ sợ mình nói vài câu ác
độc hù đến Tằng Tiểu Thúy đi, lắc đầu, ôm lấy Tiểu Diệp Tử đã tỉnh ngủ:
"Diệp Tử, Diệp Tử phải nhanh nhanh cao lớn lên đi, con nhìn ca ca tỷ tỷ
đều có thể đi được vài bước rồi, Tiểu Diệp Tử chúng ta lại chỉ có thể
bò, xấu hổ xấu hổ không hả."
Sau khi về nhà làm cho Tằng Tử Phu
kinh hỉ lớn nhất chính là, Tiểu Bùn và Cỏ Nhỏ có thể được người lớn nâng đỡ mà bước đi vài bước, hoặc là vịn băng ghế nhỏ rồi tự mình đứng thẳng một lát, mặc dù chỉ là một lát... Mắt to tròn vo của Tiểu Diệp Tử đảo quanh, trong miệng phun ra bọt khí... Quay đầu vồn vã nhìn qua Thạch
Lai Phúc, đoán rằng lại muốn chơi trò tung lên cao rồi!
Xế chiều
hôm đó, Tằng Tử Cường chạy tới, Thạch Lai Phúc ở một bên xấu hổ cười
cười, trên mặt Tằng Tử Cường cũng là có chút lúng túng. Dù sao Tằng Tiểu Thúy là tỷ tỷ ruột của mình, làm ra chuyện tình dọa người như vậy, thật sự là không nén giận dược mà. Tằng Tử Phu chưa nói cái gì, cũng như
thường ngày cười đón Tằng Tử Cường vào nhà.
Tằng Tử Cường xoa xoa đôi bàn tay gọi: "Tỷ."
Tằng Tử Phu đưa qua một ly nước ấm nói: "Trước uống chén nước ấm ấm áp thân
thể, ngồi đi, gần bếp lò một chút." Tằng Tử Cường ngoan ngoãn nghe Tằng
Tử Phu an bài, uống vài hớp nước ấm rồi nói: "Tỷ, cha mẹ để cho đệ nói
với tỷ, chuyện của Tam tỷ coi như không có phát sinh qua. Cường Tử ca đã đưa hưu thư cho Tam tỷ rồi, cũng không có con cái gì. Tam tỷ bị tỷ hù
rồi, mấy ngày nay ở trong nhà cũng thật đàng hoàng, cha có ý tứ là nhanh chóng gả Tam tỷ đi, gả xa một chút..." Nói xong liền cúi đầu.
Tằng Tử Phu ừ một tiếng, Tằng Tử Cường thấy vậy cũng không biết phải nói
tiếp cái gì, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được đệ đệ mình không được tự
nhiên, cười cười nói: "Chuyện cửa hàng, đệ nghĩ như thế nào?"
Tằng Tử Cường vừa nghe chuyện cửa hàng liền chậm rãi sôi nổi nói: "Tỷ đệ
nghe lời của tỷ, chúng ta mở quán ăn rẻ tiền. Sau đó bốn phía chung
quanh bày món đồ chơi nhỏ bằng gỗ, đặc biệt giữ lại một góc để cái gì mà tỷ đã nói đó."
"Cầu trượt."
"Đúng đúng, chính là cầu trượt, kiểu mẫu thiết kế phiền toái tỷ tới chuẩn bị, đệ nghĩ chuyện này tuyệt đối thành công."
Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Hai ngày nữa, tư thục bên Sở Hà đã làm xong rồi,
tỷ cho tỷ phu đệ đánh xe lừa mang ba người chúng ta đi thị trấn tìm thật kỹ xem có tiệm mặt tiền nào phù hợp hay không. Cần phải chuẩn bị một
chút, ta tính sơ qua, khoảng bảy tám chục lượng cũng đủ rồi. Dù sao phần lớn bạc này chúng ta tự mình có." Lại nói vài câu chuẩn bị về cửa hàng
rồi để cho Thạch Lai Phúc đánh xe lừa tiễn Tằng Tử Cường trở về, nhưng
Tằng Tử Cường chết sống không chịu. Trong lòng hắn cũng sợ Thạch Lai
Phúc đi sẽ xấu hổ, nhưng trước thái độ cường ngạnh của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường đành phải gật đầu.
Buổi tối lúc ăn cơm, truyền đến tin
vui, Thạch Thúy Cúc có thai! Sau khi Thạch Lý thị biết thì chút khó chịu cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan! Sắc mặt cũng bắt đầu vui vẻ với
Thạch Thúy Cúc.
Lý Quang Xuân và Thạch Lý thị cùng nhau chọn một
ngày tốt, lúc này tư thục ‘tư thục Thư Hương’ coi như là chính thức
chiêu sinh. Bởi vì giai đoạn trước mọi công tác chuẩn bị đã làm tốt, mọi người đều biết trong thôn bên này có một cử nhân đến đây mở tư thục.
Một năm học phí mới có ba trăm văn, còn bao phí tổn giấy mực sách vở,
chỉ là không bao cơm. Dù sao đều là hài tử trong thôn, nhà cũng không
xa, cũng không sợ bị đói, đứa nào nhà hơi xa một chút có thể mang cơm
theo, đến trưa còn có thể giúp đỡ hâm nóng cơm cho hài tử. Tuy nông dân
nghèo khổ, nhưng cũng biết rõ muốn nổi bậc hơn người, chỉ có đọc sách,
đi thi công danh mới có lối thoát.
Cũng may tuy ba trăm văn xem
như số tiền lớn, nhưng mà cả nhà cùng nhau tiết kiệm vẫn có thể gom góp
ra được. Cũng chỉ cần mua ít đi một bộ đồ mới, chăm chỉ làm việc nhiều
hơn một chút, ăn thịt ít vài phần, làm cha mẹ vì hài tử có khổ gì đều có thể nhận. Do thôn trưởng Thạch Lão Cửu dẫn đầu, ngày đầu tiên có mười
mấy hài tử giao tiền nhập học.
Sách vở đều là Lý Sở Hà và Lý
Quang Xuân, cộng thêm Tằng Tử Phu hỗ trợ cùng nhau sao chép, ngược lại
giảm đi một số phí tổn. Dù sao tư thục vào ngày đầu tiên, Lý Sở Hà đáp
ứng với cha mẹ hài tử đưa con tới học, có thể dự thính một ngày, nhưng
không thể lên tiếng quấy rầy dạy học. Trong lòng vài gia trưởng tiễn con tới học thực kích động, đã qua hơn nửa cuộc đời rồi, chưa từng được một lần vào tư thục đâu. Đây chính là chuyện lớn như trời, mặc dù mình
không hiểu, nhưng chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ không có gặp qua heo
chạy sao?
Mình cũng nhìn xem cách Lý cử nhân dạy học, tối thiểu
nhất có thể nhìn hình thức bên ngoài, cũng làm cho chính mình an tâm.
Ngày thứ nhất đến học đường bọn nhỏ mặc trên người đều là quần áo sạch
sẽ chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể mặc. ‘Quần áo mới’ cũng là muốn lưu ấn tượng tốt cho tiên sinh.
Tằng Tử Phu cân nhắc một chút, lén
lén lút lút viết chữ thật sự là làm người ta quá mệt mỏi. Thời gian về
sau này nói học chữ với Thạch Lai Phúc, như vậy, khi viết chữ cũng không cần lén lén lút lút nữa. Bình thường không có chuyện gì còn giúp đỡ Lý
Quang Xuân sửa sang lại dược liệu, thời gian lâu, hoàn toàn có thể nói
tự mình hiểu được chút da lông về dược lý đều là Lý Quang Xuân dạy cho.
Lý Sở Hà cũng là lần đầu tiên làm tiên sinh, đứng ở phía trước nhìn mười
mấy hài tử ngồi dưới mặt đất. Đôi mắt của những hài tử kia đều lộ ra ánh sáng lấp lánh tò mò. Tuy hài tử đều nhỏ, lớn nhất mới mười tuổi, nhỏ
nhất chỉ có bảy tuổi, nhưng vì là con nhà nghèo hài tử sớm đương gia,
những đứa nhỏ này đã sớm bắt đầu giúp đỡ cha mẹ đi làm việc nhà nông
rồi. Vốn cho là cả đời này của mình cũng chỉ có thể nói chuyện cùng
ruộng đất, đột nhiên có một ngày, có người nói cho mình, chỉ cần mình cố gắng, có thể có một cuộc sống không giống như vậy, có thể đọc sách biết chữ, có thể đi thi công danh! Chỉ cần mình chịu cố gắng, tương lai cho
dù là thi lấy cử nhân cũng đều có thể thay đổi hoàn cảnh gia đình của
mình, cả đám đều xuất ra trăm phần trăm hăng hái!
Lý Sở Hà thu
được chờ đợi như thế, càng thêm lấy ra tất cả vốn liếng, cũng hi vọng
thông qua cố gắng của mình có thể thay đổi cải biến vận mệnh những hài
tử này. Mình đã từng vụng trộm nghĩ thầm, dùng tài học của mình nếu sự
việc của cha không có xảy ra, chắc hẳn hiện tại cũng đã vào triều làm
quan rồi, hoặc cũng đã thành quan phụ mẫu một phương. Nhưng từ lúc cha
xảy ra chuyện, mình đã nhận rõ mặt xấu xí trong cuộc sống, nguyên một
đám những ‘nhóm hảo huynh đệ’ kia bình thường cùng mình ngâm thơ làm câu đối lại trốn tránh mình giống như là trốn tránh ôn dịch vậy.
Vậy cũng chưa tính là quá đáng, bình thường có vài người qua lại thân thiết còn có thể dùng ánh mắt khinh bỉ xem xét mình, hoặc buông ra vài câu
nói đâm vào lòng người. Đây là nhân tính, Lý Sở Hà quả thật là thật sự
nhìn thấu, như vậy cũng tốt. Mặc dù đang ở cái địa phương thâm sơn cùng
cốc này dạy học là quá mức nhân tài không được trọng dụng, nhưng nhìn
những hài tử này, lần đầu tiên Lý Sở Hà cảm giác mình làm quyết định
đúng. Cho dù mình có ở lại kinh thành, thi đậu công danh, nhưng đắc tội
quý phi nương nương cùng với những kẻ nịnh hót kia có thể để cho mình
sống khá giả sao? Chỉ sợ đến lúc đó có còn mệnh hay không cũng không
biết được!
Hiện tại chờ đợi lớn nhất của mình chính là bọn nhỏ
này có thể ở trong tay mình học được thành tài. Cũng không uổng phí cả
đời này của mình. Cuộc sống như vậy mặc dù nhọc lòng, kham khổ nhưng
không uất ức!
Tư thục mở ra đã gần một tháng, lục tục đưa tới hai mươi sáu đứa bé, Lý Quang Xuân không có việc gì cũng sẽ xem mạch giúp
những hài tử này. Chút bệnh nhỏ đều đã sớm uống thuốc trừ tận gốc rồi.
Dù sao ở nông thôn không có đại phu chân chính đều là đại phu chân đất
thôi, hài tử có chút những bệnh nhỏ như phát sốt hoặc là đau bụng đều
biết dùng phương pháp thô sơ chửa trị. Dần dà cũng là có chút qua quýt,
thậm chí lưu lại bệnh căn. Lý Quang Xuân trừ dứt bệnh căn cho nguyên một đám, những cha mẹ của hài tử này có trứng gà thì mang trứng gà, có gạo
và mì thì mang gạo và mì đến. Tuy Lý Quang Xuân chối từ không nhận,
nhưng cũng không lay chuyển được nhiệt tình chất phác của thôn dân. Cho
đến lúc này, phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà mới chân chân chính chính
bám rễ ở Thạch gia thôn, để cho các thôn dân đều thật sự tiếp nhận bọn
họ rồi, xem bọn họ như là người một nhà.
Lý Nhị ca biết được Lý
Quang Xuân trước kia làm thái y, một thân bản lĩnh rất giỏi, cầu mấy lần rốt cục làm cho Lý Quang Xuân nhận lấy làm đồ đệ. Bình thường Lý Nhị ca và Thạch gia có quan hệ không tệ, lúc này đây cũng coi như là tất cả
đều vui vẻ rồi. Bởi vì nhờ có Lý Quang Xuân, thân thể Thạch Thúy Cúc
càng ngày càng tốt lên, cũng không sợ sẽ lại phát sinh sự tình gì.
Thạch Lai Qúy cả ngày từ sớm đến tối đều vây quanh trước mặt nương tử. Nói
thật lòng, nhìn ba búp bê vây quanh bên người ca ca đều từng tiếng từng
tiếng gọi cha, trong lòng không phải là không hâm mộ. Nhất là Tiểu Diệp
Tử, ngay khi lần đầu tiên nghe được Tiểu Diệp Tử gọi đại ca là phụ thân, chính hắn không phải là không cay mũi, cũng không phải không có hối hận qua. Nhưng khi nhìn Tiểu Diệp Tử, hắn lại nhớ tới Vương Lan. Thật sự là tận trong đáy lòng không thể nào vui nổi. Cũng may đại ca đại tẩu của
mình là người lương thiện, cuối cùng mới có thể lưu lại một cái mạng cho đứa nhỏ này!
Hiện tại hắn cũng không có hi vọng gì khác rồi, chỉ hy vọng hài tử không dễ có được này có thể bình an sinh ra. Bất kể là
nam hay nữ hắn khẳng định đều yêu thương từ trong trái tim! Thạch Thúy
Cúc hưởng thụ được Thạch Lai Qúy săn sóc, trong lòng thực sự cảm thấy ấm áp. Cuộc sống như vậy thật tốt. Mà ngay cả nương cũng đối với mình từ
từ vui vẻ, không để cho mình làm việc nặng nhọc gì, chỉ để cho mình nghỉ ngơi thật tốt. Đại tẩu tử cách vài ngày sẽ hầm canh bổ cách thủy cho
mình uống, còn dạy cho mình những việc mang thai cần chú ý. Trong lòng
mình cũng cảm thấy, nếu người một nhà đều vĩnh viễn như vậy thì thật
tốt!
Hơn nữa đại tẩu còn đáp ứng với mình, nói huynh đệ nhà mẹ đẻ của nàng chuẩn bị mở tiệm ăn trên thị trấn. Chờ sau khi hài tử sanh ra, mình dưỡng tốt thân thể có thể đến tiệm ăn huynh đệ nhà mẹ của nàng để
làm công việc, một tháng ít nhất cho một lượng bạc! Sinh ý tốt còn có
thể cho nhiều hơn. Cuộc sống này cuối cùng đã có hi vọng, mình cũng
không cần phải nghĩ lung tung nữa rồi. Những ngày này Qúy ca cũng nói
không phải là mình không có nghe lọt, tính ra đại tẩu tử đối với mình
thật là tốt, chỉ là lòng mình không đủ rắn nuốt voi rồi!
Kỳ thật, Thạch Thúy Cúc lại nghĩ được như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là tỷ tỷ ruột của nàng ở nhà chồng đã xảy ra chuyện. Bởi vì thường ngày hay tính toán này tính toán cái kia, tham không ít món lời
nhỏ. Nhưng thời gian lâu dài nhà chồng sẽ không khoan dung cho nàng nữa, hai chị em bạn dâu của nàng hợp lại chèn ép nàng ra mặt. Cuối cùng rơi
vào kết cục thiếu chút nữa bị hưu về nhà, nhưng vẫn bị đuổi về nhà mẹ đẻ ở một đoạn thời gian. Vẫn là cha mình, muối mặt đi cầu người nhà chồng
của nàng, mới cố mà để cho nàng tự mình trở về. Từ lúc trở về nhà mẹ đẻ, tỷ tỷ mình trôi qua chính là cuộc sống khổ sở như nha hoàn bị sai sử,
ai cũng có thể sai sử nàng làm cái này làm việc kia. Tuy không phục,
nhưng mà cũng đành phải cắn răng tự mình nuốt vào trong bụng rồi!
Đây là tuyệt đối là một cái nhắc nhở cảnh tỉnh Thạch Thúy Cúc, hơn nữa bây
giờ nàng đã có thai, cả nhà làm gì cũng ưu tiên cho mình. Đại ca bên kia còn kín đáo đưa cho Qúy ca hai lượng bạc nói là đừng thiếu thốn cho
mình. Tim con người đều là thịt, kỳ thật thời gian này mình tính kế tính tới tính lui, tâm cũng mệt mỏi! Hạ quyết tâm Thạch Thúy Cúc nói vài câu với Thạch Lai Qúy.
Đối với Thạch Lai Qúy, nương tử của mình có
thể nghĩ thông suốt như vậy, không còn gì có thể tốt hơn rồi, như vậy
mình cũng không đến mức hai mặt khó xử: "Nương tử, nàng có thể nghĩ như
vậy thì cuộc sống của chúng ta có hi vọng rồi. Ta cũng nhìn ra, đại tẩu
tuyệt đối không phải là người lãnh tâm, nếu không cũng sẽ không thu
dưỡng Tiểu Diệp Tử không phải sao? Chúng ta đối xử thật lòng với nàng,
nàng còn có thể không lôi kéo chúng ta kiếm bạc sao?"
Thạch Thúy
Cúc liếc trắng mắt nhìn Thạch Lai Qúy: "Ngươi nói gì đấy hả, ý kia của
ngươi chính là cuộc sống chúng ta trôi qua không tốt, là bởi vì trước
kia ta làm chuyện không tốt sao? Ngươi thật không có lương tâm, ta mang
hài tử cho ngươi, ta ô ô ô..." Cảm xúc của phụ nữ có thai rất phong
phú, Thạch Lai Qúy thấy Thạch Thúy Cúc khóc lên, trái chịu tội, phải
nhận lỗi cuối cùng mới dỗ được.