Editor: ChieuNinh
Ngày kế, sáng sớm, Thạch Lai Phúc qua loa ăn xong điểm tâm liền đi qua Thạch Lai Qúy, nói vài câu cùng Thạch Lai Qúy. Thạch Lai Qúy vừa nghe thì
mừng rỡ, một mẫu khoai lang coi như là ruộng cạn cũng có thể thu hoạch
được mấy trăm cân. Nghe ý tứ đại ca, huynh đệ nhà mẹ đẻ đại tẩu chắc
chắn sẽ không thiệt thòi cho mình, lại nói, chờ Thúy nhi sinh xong,
dưỡng tốt thân thể, mình và Thúy nhi đều có thể đi chỗ đó làm công, một
tháng cũng được một lượng bạc đó, lại không ít, liền đồng ý: "Nhưng mà
ca, đệ nghĩ, một mẫu thì nửa mẫu trồng khoai lang, còn dư lại nửa mẫu
trồng trọt chút ít lương thực, như vậy cũng đỡ phải năm sau chúng ta đi
ra ngoài mua lương."
Tuy Thạch Lai Phúc muốn khuyên đệ đệ mình
toàn bộ trồng dưa, nhưng mà cũng không nên nói thẳng, nương tử mình nói
năm nay có thể đại hạn... Liền gật gật đầu, dù sao nửa mẫu khoai lang
cũng là đầy đủ rồi, lại nói chuyện phiếm một lát, hỏi một chút Thạch Lai Qúy có thiếu gì không, không cần phải ngượng ngùng, chúng ta huynh đệ
ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau rồi trở về phòng.
Kể cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười nói: "Nói tính chàng nôn nóng còn không thừa nhận, vừa mới sáng sớm đã đi nói. Dù sao cái này nữa mẫu trồng khoai lang, vậy là đủ rồi. Như vậy cũng được, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong,
sang mai chúng ta kéo Vương ca cùng nhau đi thị trấn mua chút ít hạt
giống rau dưa. Rồi để cho Tử Cường đi tiệm gạo mua năm túi gạo lớn, hai
túi lớn bột mì, những thứ lương thực phụ khác chúng ta cũng nên tự mua
một ít. Còn có đồ gia vị muối gì đó, đều mua một ít, dù sao thứ này để
được lâu, cũng không sợ hư mất."
Thạch Lai Phúc ân một tiếng:
"Vậy chúng ta lại đi nằm?" Tằng Tử Phu hừ một tiếng nói: "Muốn nằm chàng đi nằm đi, ta còn phải làm quần áo mới cho ba bánh bao nhỏ. Đã vào
xuân, trời cũng dần ấm áp rồi, cũng nên làm chút ít áo đơn cho ba bánh
bao, quần áo cũ năm trước mặc đều bung chỉ cả, trẻ con đều lớn nhanh."
Thạch Lai Phúc cười ngây ngô nói: "Nương tử, nàng lại yêu thích búp bê như
vậy? Bằng không chúng ta lại sinh hai đứa?" Tằng Tử Phu đẩy đầu Thạch
Lai Phúc một cái: "Muốn chết, còn để cho ta sinh, sinh hai đứa còn không biết đủ là thế nào, lại nói chúng ta còn có Diệp Tử, chàng thật sự coi
ta là heo sao?"
Thạch Lai Phúc ôm Tằng Tử Phu cười nói: "Nếu nàng là heo, ta chính là heo đực, hắc hắc." Tằng Tử Phu lấy tay chọt chọt
trán của Thạch Lai Phúc: "Đi lấy vải vóc tới cho ta, còn có, dọn dẹp
phòng cho sạch sẽ." Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu đồng ý, động
tác nhanh nhẹn, cũng làm Tằng Tử Phu khanh khách cười to: "Phúc ca,
chàng cũng biết vui đùa như thế từ bao giờ."
Thạch Lai Phúc cười
nói: "Nương tử, ta chính là muốn dỗ nàng vui vẻ." Tằng Tử Phu có hơi cảm động nói: "Uống chút nước trước đi, người này thật là, mỗi ngày đều
phải uống ít nhất tám chén nước, như vậy thân thể mới có thể tốt." Thạch Lai Phúc miệng cười toe toét gật gật đầu.
Tiểu Bùn một tay lôi
kéo Cỏ Nhỏ, một tay lôi kéo Tiểu Diệp Tử, ba bánh bao nhỏ xiêu xiêu vẹo
vẹo đi đến trước giường. Ba bánh bao trăm miệng một lời nãi thanh nãi
khí nói: "Nương, người ở đây đang nói cái gì đó?" Tằng Tử Phu thả thêu
thùa trong tay ra, hôn nhẹ ba bánh bao Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử
cười nói: "Nương làm quần áo mới cho các con, thích không?"
Ba
bánh bao lại nãi thanh nãi khí trăm miệng một lời nói ‘thích’, nhìn
khuôn mặt tươi cười của ba cái bánh bao trước mắt, quả thực Tằng Tử Phu
cảm giác mình làm gì cũng đều đáng giá! Cho dù có cực khổ hơn nữa, lại
mệt mỏi hơn cũng có ý nghĩa!
Tiểu Bùn buông tay Cỏ Nhỏ và Tiểu
Diệp Tử ra ôm lấy đùi Tằng Tử Phu: "Nương, con là ca ca, Cỏ Nhỏ và Tiểu
Diệp Tử là muội muội đúng hay không?" Không đợi Tằng Tử Phu trả lời, Cỏ
Nhỏ ở một bên cũng mặc kệ, cũng lao đến chen lấn một bên Tiểu Bùn nói:
"Nương, con là tỷ tỷ, Tiểu Bùn là đệ đệ đúng hay không?"
"Ta là ca ca."
"Ngươi là đệ đệ."
"Ngươi là muội muội."
"Ta là tỷ tỷ."
"Ngươi không phải, là muội muội."
"Tỷ tỷ."
"Muội muội."
"Tỷ tỷ."
Tằng Tử Phu vuốt vuốt huyệt thái dương, nhìn Tiểu Diệp Tử nhu thuận đứng ở
một bên, giơ tay lên nhẹ nhàng chọc chọc trán nhỏ của Tiểu Bùn và Cỏ
Nhỏ: "Nhìn các con một cái, nhìn xem Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn hơn kìa."
Kết quả hai cái bánh bao nhỏ trăm miệng một lời nói: "Bởi vì Tiểu Diệp Tử
là muội muội, muội muội phải nghe lời ca ca tỷ tỷ nói nha." Tằng Tử Phu
đổ mồ hôi, đành phải ôm Tiểu Bùn tới nói: "Tiểu Bùn là nam tử hán, phải
biết vâng lời, tỷ tỷ Cỏ Nhỏ sinh ra sớm hơn so với Tiểu Bùn chúng ta,
cho nên Cỏ Nhỏ là tỷ tỷ."
Cỏ Nhỏ đứng ở một bên nghe xong lời
Tằng Tử Phu nói, vui vẻ lộ ra một má lúm đồng tiền: "Đúng vậy, đúng vậy, ta là tỷ tỷ, ha ha ha, ngươi chính là đệ đệ, phải gọi tỷ tỷ."
Tiểu Bùn trong ngực Tằng Tử Phu không vui vểnh cái miệng nhỏ lên, Tằng Tử
Phu cười nói: "Miệng nhỏ của Tiểu Bùn chúng ta vểnh lên, cũng có thể
treo một chai nước tương rồi. Tiểu Bùn của chúng ta là nam tử hán, nam
tử hán hẳn là nhường cho nữ hài tử nha. Huống chi theo đạo lý chính là
Cỏ Nhỏ là tỷ tỷ, Tiểu Bùn nhà chúng ta coi như là tiểu nam tử hán, cần
phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội."
Tiểu Bùn tiếp tục không vui nói: "Không phải nói, ca ca bảo vệ muội muội sao? Vừa rồi nương còn nói con
là nam tử hán, hiện tại lại nói là tiểu nam tử hán rồi, nương không
thích con..." Nói nói liền xoạch xoạch rơi nước mắt rồi, đáng thương
nhìn Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu thấy vậy có chút đổ mồ hôi: "Ai nói nương
không thích, nương thích nhất là Tiểu Bùn... lại." Còn chưa nói xong, Cỏ Nhỏ ở một bên lại làm nũng: "Nương, người không thích Cỏ Nhỏ và muội muội sao..."
Tằng Tử Phu nhìn Cỏ Nhỏ tức giận bất bình và Tiểu Diệp Tử yên lặng đứng ở một bên đã rơi hạt đậu (nước mắt), quả thực cảm thấy nhức đầu, sờ lên huyệt thái dương, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt
cứng rắn nói: "Ba người các con nương đều thích, nương đều thương nhất.
Nếu nương hỏi các con, là yêu thích nương nhiều hơn, hay là yêu thương
cha nhiều hơn, các con trả lời thế nào hả?"
Cỏ nhỏ và Tiểu Diệp
Tử đối mặt liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, Tiểu Bùn cũng cúi đầu.
Cuối cùng Tiểu Bùn của chúng ta nói ra một câu kinh người: "Trước mặt
người nào nói thương người đó." Quả thực là sấm sét đánh ngã Tằng Tử
Phu, trả lời thực hiện đại!
"Tiểu Bùn, nương nói con là tiểu nam
tử hán nhà chúng ta, là vì trên con còn có cha của con à, không phải con sùng bái nhất là cha con sao? Cha con chính là đại nam tử hán!" Tiểu
Bùn gật gật đầu nói: "Tiểu Bùn sùng bái nhất là cha rồi, cha có thể giơ
Tiểu Bùn lên cao thật cao. Nhưng mà Tiểu Bùn thì không giơ cha lên cao
được. Nếu Tiểu Bùn giơ cha lên cao giống như vậy, thì cha có thể cùng
vui vẻ với Tiểu Bùn rồi." Tằng Tử Phu nghe xong lời Tiểu Bùn nói, tưởng
tượng ra, chờ Tiểu Bùn trưởng thành, Thạch Lai Phúc đã là một ông lão
rồi, bị Tiểu Bùn giơ lên cao cao.... Sau đó ‘kinh hỉ’ phấn chấn? Cái
cảnh tượng kia... Có chút chờ mong!
Tằng Tử Phu nói theo Tiểu
Bùn: "Đúng vậy, cho nên Tiểu Bùn phải ngoan ngoãn nghe lời, không được
khi dễ tỷ tỷ và muội muội. Ai nói chỉ có ca ca bảo vệ muội muội, đệ đệ
cũng phải bảo vệ tỷ tỷ, nói thí dụ như tiểu cữu cữu của con, phi thường
bảo vệ nương nha."
Tiểu Bùn mở to hai mắt: "Thật vậy chăng? Tiểu
cữu cữu, Tiểu Bùn rất yêu thích tiểu cữu cữu đó, tiểu cữu cữu luôn làm
cho Tiểu Bùn nhiều món đồ chơi rất đẹp, Vương ca ca rất là hâm mộ Tiểu
Bùn rồi. Còn có ca ca tỷ tỷ nhà bác cũng đặc biệt hâm mộ Tiểu Bùn."
Cỏ Nhỏ ở một bên cũng không cam chịu yếu thế nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Cỏ
Nhỏ cũng yêu thích tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu sẽ làm búp bê gỗ cho Cỏ
Nhỏ."
Tiểu Diệp Tử cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười gật gật đầu,
nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp Tử cũng yêu thích tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu
làm bươm bướm cho Tiểu Diệp Tử, cũng đẹp, tiểu cữu cữu còn nói, về sau
Tiểu Diệp Tử có thể xinh đẹp giống như bươm bướm vậy."
Tằng Tử
Phu nhìn ba hài tử đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng cười nói: "Đúng
vậy, Tiểu Diệp Tử chúng ta dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất rồi, Cỏ Nhỏ cũng đáng yêu, cũng xinh đẹp. Cỏ Nhỏ lớn nhất, về sau phải chiếu cố đệ đệ và muội muội nha. Tiểu Bùn làm tiểu nam tử hán thì phải bảo vệ tỷ tỷ và
muội muội nữa. Tiểu Diệp Tử chúng ta nhỏ nhất, phải nghe lời ca ca tỷ tỷ nói. Các con phải đoàn kết yêu thương, chăm sóc lẫn nhau, có được
không?"
Ba bánh bao nhỏ trịnh trọng gật đầu! Tằng Tử Phu cầm lấy
vải vóc đã cắt xong theo thứ tự ướm thử lên người cho ba bánh bao nhỏ,
hài lòng gật gật đầu, nhìn thoáng qua ‘những vì sao’ sáng lấp lánh của
ba bánh bao nhỏ nói: "Thích quần áo mới không? Vậy thì phải ngoan ngoãn
nghe lời đó, nếu không nương sẽ không cho các con, sẽ đưa cho những đứa
trẻ khác."
Ba bánh bao nhỏ vội vàng nói mình sẽ ngoan ngoãn nghe
lời, Tiểu Bùn một tay lôi kéo Cỏ Nhỏ, một tay lôi kéo Tiểu Diệp Tử, hoạt bát chạy ra ngoài. Tằng Tử Phu ở phía sau hô: "Chú ý an toàn, đừng ngã
sấp xuống." Tằng Tử Phu ngồi ở trên giường, cầm lấy kim chỉ trong tay,
ngẫm lại chuyện vừa rồi, buồn cười lắc đầu, cuộc sống như vậy thật đúng
là ấm áp!
Hai ngày nay Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đi sớm về
tối đi cày ruộng, làm tơi đất. Tằng Tử Phu biết rõ hai người rất vất vả, anh nông dân là cực khổ nhất lại nghèo khó nhất, cho dù là hiện đại hay là cổ đại thì cũng vậy. Tằng Tử Phu âm thầm làm quyết định, nhất định
phải nghĩ cách chuyển hết người một nhà tới sống trong huyện thành. Tối
thiểu nhất không thể để cho Tiểu Bùn chịu khổ như vậy, còn có Cỏ Nhỏ và
Tiểu Diệp Tử, đều là bảo bối trong lòng mình. Phải biết rằng nữ nhân
thời đại này, cũng phải xuống đất làm việc, vừa nghĩ đã cảm thấy đau
lòng.
‘Tư thục Thư Hương’ của Lý Sở Hà đã ‘thanh danh lan xa’,
vài thôn lân cận đều đưa hài tử tới học. Bây giờ tính toán một chút đã
có ba mươi bảy hài tử, Lý Sở Hà và Lý Quang xuân thương lượng một chút,
không thể lại thu thêm nữa. Nói cho cùng hài tử nhiều hơn, một người
không thể trông nom hết được, đến lúc đó làm hại thế hệ sau sẽ không
tốt. Nông dân không ai giàu có, đều là nắm chặt dây lưng quần, ăn mặc
tiết kiệm cung cấp cho hài tử học chữ, chính là hi vọng hài tử có thể
đọc sách hay khảo chút công danh, vật lộn đọ sức tìm tiền đồ tốt! Mình
không thể vì kiếm tiền, liền thu hài tử lung tung.
Đến ngày, mầm
giống khoai lang được gieo xuống dưới đất, khoai lang là đồ tầm thường,
cũng không cần người ta tận lực đi chăm sóc, chỉ cần có thời gian thong
thả chú ý là được rồi, một chút cũng không bận tâm. Làm xong hai mẫu của mình, Thạch Lai Phúc liền qua giúp đỡ lại nữa mẫu lương thực của Thạch
Lai Qúy, hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực, nên cũng thoải mái rất nhiều.
Thạch Thúy Cúc bắt đầu giả mập mạp phù thủng lên, Lý Quang Xuân bắt mạch nói
là thể chất có vấn đề, chờ hài tử sinh ra thì tốt rồi. Đến đây Thạch
Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy xem như an tâm, Thạch Thúy Cúc lôi kéo tay
Tằng Tử Phu: "Trong bụng này đúng là mạng của ta, mấy ngày nay tự nhiên
thân thể tồn tại bệnh phù mập giả tạo, thật sự là lo lắng chết ta, tốt
quá, tốt quá." Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: "Đừng lo
lắng, ngươi thả lỏng tâm tình, bằng không đối với sinh trưởng của hài tử cũng không tốt, mỗi ngày tâm tình tốt, hài tử cũng có thể cảm thụ
được." Thạch Thúy Cúc dùng sức gật gật đầu.
Tằng Tử Phu hiểu được trong lòng Thạch Thúy Cúc suy nghĩ cái gì, hiện tại bên cạnh mình vây
quanh ba cái bánh bao nhỏ. Thạch Lý thị yêu thích đến ngậm trong miệng
sợ tan đi, nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ rớt. Nàng ta có áp lực,
hiện tại có con, Thạch Lý thị đối với nàng mới xem như cho sắc mặt vui
vẻ. Nàng ta thực sự sợ đến lúc đó hài tử xảy ra vấn đề, sau này mình ở
tại Thạch gia sẽ không sống khá giả rồi, cũng sợ làm cho Thạch Lai Qúy
thất vọng, đến lúc đó lại lấy thêm một bình thê, dù sao trong ba tội bất hiếu không có hậu là tội lớn nhất!