Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 62

Editor: ChieuNinh

Tằng Tử Cường lấy ra toàn bộ tiền để dành của mình, tổng cộng được hai trăm ba mươi lượng bạc. Tằng Tử Phu vừa vụng trộm kín đáo đưa cho Tằng Tử Cường một trăm lượng bạc, vốn Tằng Tử Cường không muốn nhận, nhưng thật sự là không lay chuyển được Tằng Tử Phu nên nói: "Tỷ, bạc này là cho đệ mượn, về sau chậm rãi trả lại cho tỷ."

Tằng Tử Phu giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Tằng Tử Cường: "Chúng ta là tỷ đệ ruột, có cái gì là mượn hay không mượn. Đây là đệ xem thường tỷ tỷ ta hay là sao? Hay là hiện tại có nương tử muốn xa lạ cùng tỷ tỷ? Hử?" 

Tằng Tử Cường liền vội vàng lắc đầu: "Không phải, chỉ là đệ muốn thông qua tự mình cố gắng để cho Mộng nhi vượt qua ngày tốt lành, tỷ, lần này người liền dựa vào đệ!"

Tằng Tử Phu thở dài: "Được, chọn được phòng ở chưa?" 

Tằng Tử Cường hơi chút gật đầu: "Nhị Ngưu hỗ trợ tìm, hiện tại hắn làm quan lại trong nha môn cũng có chút mặt mũi, Ngưu Đại ca rất là chiếu cố hắn, hiện tại cũng là Tiểu Đầu rồi. Nhắc tới cũng thật khéo, là ngay tại bên cạnh Lan phủ, cách vách thôi, có ba phòng ở. Bởi vì chủ nhà vội vã bán lại, mới chịu hai trăm lượng bạc, lại tiêu ít tiền tu chỉnh sửa chữa là có thể vào ở, xong rồi cũng để cho cha mẹ đều chuyển vào ở cùng."

Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Cũng nên để cho hai người trôi qua ngày tốt lành rồi. Tử Cường, tỷ không nhìn lầm đệ, là người có hiểu biết." 

Tằng Tử Cường gãi gãi cái ót: "Tỷ, đệ có thể có ngày hôm nay, còn có thể cưới được Mộng nhi, đều là công lao của tỷ. Đệ cũng nói với Mộng nhi rồi, trong lòng nàng cũng rất cảm kích tỷ tỷ."

Tằng Tử Phu vỗ Tằng Tử Cường một cái: "Chúng ta là hai tỷ đệ, còn giả khách khí cái gì, đệ sống tốt, cha mẹ trôi qua tốt, tỷ tỷ đã biết đủ. Tuy rằng chưa gặp qua Mộng nhi được mấy lần, nhưng quan sát từ ngôn hành cử chỉ, Mộng nhi là cô nương tốt, cũng có hiếu tâm. Về sau các đệ phải sống hòa thuận, biết không?"

Tằng Tử Cường gật đầu, trên mặt chợt hiện một chút u sầu, bị Tằng Tử Phu mắt sắc nhìn thấy, nhíu mày: "Tử Cường, nói thật với tỷ, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" 

Tằng Tử Cường liền vội vàng lắc đầu: "Tỷ, đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì, chuyện trong tiệm bận quá, nên mệt mỏi."

Tằng Tử Phu hé mắt, đệ đệ của mình, chính mình còn không rõ ràng sao? Nhất định là có chuyện, thấy Tằng Tử Cường thế nào cũng không chịu nói, Tằng Tử Phu cũng không miễn cưỡng, chỉ nói một câu, nếu như có cái gì không làm được, nói cùng tỷ, hai tỷ đệ chúng ta cùng nhau xông lên!

Tằng Tử Cường nhìn qua bóng lưng Tằng Tử Phu, từ sau khi tỷ tỷ gả cho tỷ phu, giống như thay đổi thành một người khác vậy. Mình có thể có được như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của tỷ tỷ, mình không thể một lần nữa rước lấy phiền phức cho tỷ tỷ, chút chuyện này tự mình giải quyết. Ai có thể nghĩ tới Tam tỷ lại tìm kẻ vô lại như vậy. Tằng Tử Cường lắc đầu thở dài, cũng may mấy ngày nay công việc vội vàng, nên tỷ tỷ sẽ không về nhà mẹ đẻ, nếu không lại xảy ra chuyện.

Tằng Tử Cường thiên tính vạn toán, lại không có nghĩ đến xế chiều hôm đó Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ, đương nhiên cũng nhìn thấy nam nhân Tằng Tiểu Thúy tự mình tìm.

Trước không nói cái gì khác, vẻ mặt lưu manh, không có việc gì thì ánh mắt liếc trộm Tằng Tử Phu vài cái, thật sự là làm cho người ta chán ghét. Mà ngay cả Thạch Lai Phúc tính tình hiền lành cũng nhịn không được muốn tiến lên đánh người rồi. Tằng lão đại thấy cô nương mình thương yêu trở lại, trong lòng rất mừng rỡ. Dù sao hiện tại phần lớn kinh tế nhà mình cũng trông cậy vào con gái yêu chứ đâu, nhưng vừa nghĩ tới nam nhân Tam cô nương nhà mình tìm, Tằng lão đại thật sự là, thật sự là... Ai.

Tằng Tiểu Thúy giống như không có phát sinh qua chuyện gì, một bộ dáng chị vợ đối với Thạch Lai Phúc. Trong lòng Thạch Lai Phúc suy nghĩ, đều là con cùng một nương một cha, sao phẩm tính lại kém nhiều như vậy? Cái chị vợ thứ ba này và nương tử của mình thật sự là không gì có thể so sánh, bên trong lẳng lơ, như lần trước nhìn thấy còn muốn như Diêu tỷ (kỹ nữ), vẫn là nương tử của mình tốt nhất.

Tằng Tử Phu thấy Tằng Tiểu Thúy giống như không có việc gì, trong nội tâm trợn trắng mắt, diễn trò thì ai không biết chứ. Dù sao làm sai chuyện cũng không phải chúng ta, nghĩ vậy nên cũng cười cười nói nói với Thạch Lai Phúc. Còn có thể kéo tay Tằng Tiểu Thúy, trái một câu Tam tỷ trở nên xinh đẹp, phải một câu Tam tỷ có chuyện tốt gì gì đó, huyên náo Tằng Tiểu Thúy hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng là khó tìm cách phát giận.

Vốn dự định Tằng Tử Phu sẽ không cho mình sắc mặt tốt, mình mới có thể mượn cớ làm ồn ào, cho nó cũng khỏi phải đắc ý, nhưng ai biết, tức chết ta! 

Tằng Tử Phu thu vào trong mắt thần sắc không tốt của Tằng Tiểu Thúy, nhếch miệng lên nói: "Tam tỷ, chuyện của ngươi và Tam tỷ phu, tính toán khi nào thì tổ chức?"

Tằng Tiểu Thúy cười cười: "Làm phiền muội muội nhớ thương rồi, đợi Tử Cường thành thân xong, sau đó cả nhà chúng ta dời đến thị trấn, ở đó tìm ngày tốt rồi làm." 

Tằng Tử Phu nghe xong thì nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Tằng lão ở một bên hét lớn: "Ngươi chết tâm đi, phòng ở là của đệ đệ ngươi, hai lão già chúng ta cũng sẽ không dời đi qua, ngươi đừng nghĩ đánh cái tính toán kia!"

Từng Tiểu Thúy ‘vụt’ một cái đứng dậy: "Cha, ngài cũng nói đệ đệ, ta đây làm tỷ tỷ đi qua ở thì có gì? Đệ đệ của ta cũng không có phản đối!" 

Tằng lão đại thuận khí nói: "Lòng dạ méo mó của ngươi tưởng ta không biết sao? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám dời đi qua, ta cắt đứt chân của ngươi! Đừng khi dễ đệ đệ của ngươi thành thật!"

Lý Nhị Két ở một bên cũng chen vào: "Ta nói này nhạc phụ đại nhân, Lý Nhị Két ta nói gì cũng là ở rể đi, ở rể thì chính là con của ngài à, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, để cho Tử Cường ở căn phòng lớn, chúng ta thì ở ổ chó ở đây!"

Tằng Tử Phu thấy vậy, xem như hiểu được hai ngày nay Tử Cường lo lắng cái gì rồi, sợ là không muốn mang phiền toái đến cho mình. Tằng Tử Phu vỗ vỗ cái bàn: "Lý Nhị Két, ngươi muốn ở rể thì cũng phải xem Tằng gia chúng ta có đồng ý hay không! Đừng nói phòng ở ở huyện thành này, chính là bây giờ ổ chó cũng đều là của Tử Cường đệ đệ ta, với ngươi cũng không có nửa điểm quan hệ, nói chuyện đừng không đau đầu lưỡi!"

Lý Nhị Két lau cái mũi: "Ơ, chuyện này có quan hệ gì cùng tiểu muội hả?" Dáng vẻ lưu manh trong lời nói làm cho Thạch Lai Phúc ở một bên thật sự là nhịn không nổi nữa. Mẹ nó, vừa vào cửa tiểu tử này lại luôn không có ý tốt dò xét nương tử của mình, e ngại đây là ở nhà mẹ đẻ của Tử Phu, đây cũng là nam nhân của chị vợ, mình thật sự là không tiện phát tác. Nhưng lúc này Lý Nhị Két cũng thật là quá đáng. Bây giờ nguyên nhân bởi vì Thạch Lai Phúc đọc sách, hiểu được không ít chuyện, huống chi, bây giờ rõ ràng đây là khi dễ lên đầu bọn họ. Nương tử mình không rõ ràng lắm tên Lý Nhị Két này, nhưng mình vẫn biết rõ một chút, nổi danh du côn lưu manh ở huyện lân cận, nói trắng ra là chính là đồ vô liêm sỉ!

Ngươi cứng rắn thì hắn liền quỳ xuống liếm giầy cho ngươi, khi biết được ngươi không dám muốn mệnh hắn, liền chơi xấu trên người của ngươi rồi, ngươi lại có thể làm sao? Thật sự kéo lên quan, cũng chỉ là nhốt vào nhà lao được mấy ngày, lâu lắm thì cũng ba năm rưỡi. Chờ ra tù, vẫn tiếp tục dây dưa với ngươi, cứ đê tiện như vậy, rất khó khăn tóm được. Nhân vật có mặt mũi, hắn không dám chọc, biết rõ nháo không tốt mạng nhỏ coi như xong. Còn Tằng gia, hơn nữa có Tằng Tiểu Thúy ở một bên chống lưng, thật sự là muốn ồn ào, đều có thể phiền chết người!

Thạch Lai Phúc nắm cổ áo Lý Nhị Két lên: "Ngươi đừng ở đây đụng chạm cho ta, đó là nương tử của ta, ánh mắt ngươi để ở nơi nào?" 

Lý Nhị Két vừa giãy dụa vừa hô: "Ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu, ngược lại ngươi khi dễ trên đầu ta trước sao? Thạch gia các ngươi có trạng nguyên thì dám tùy tiện khi dễ người sao! Lúc trước ngươi chiếm tiện nghi Tiểu Thúy của ta, ta cũng không nói gì, chẳng phải mắt ta nhìn vào muội tử sao, ngươi ồn ào cái gì."

Lý Nhị Két vừa dứt lời, Tằng Tiểu Thúy liền khóc rống lên: "Ta đây là mệnh khổ mà, Thạch Lai Phúc ngươi là Sát Thiên Đao, muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc hai tỷ muội chúng ta. Ta không theo ngươi bây giờ ngay cả nam nhân của ta cũng không buông tha, đây là ngươi muốn bức tử ta à, muội muội ơi, ngươi cũng là mệnh khổ, sao lại tìm nam nhân như vậy hả!"

Thạch Lai Phúc nghe xong lời nói đổi trắng thay đen của hai người, hơn nữa hàng xóm chung quanh Tằng gia đều xông tới, thẹn quá hoá giận tát Lý Nhị Két hai cái. Tằng Tử Phu thấy vậy chỉ biết nam nhân của mình bất lợi, gặp phải chuyện này, chính là tú tài gặp gỡ nhà binh có lý lại nói không rõ.

Tằng lão đại và Tằng Vương thị thấy vậy cũng rất tức giận, họ đều là người thành thật sẽ không nói dối. Tằng Vương thị tuổi tác cũng lớn, lúc tuổi còn trẻ còn mạnh mẽ chút ít, nhưng về sau già rồi, cũng yếu đuối, bằng không đã sớm đuổi Lý Nhị Két ra khỏi cửa. Nhìn hàng xóm chung quanh đều đến xem náo nhiệt, Tằng lão đại cầm lấy cái cưa bình thường dùng để cưa gỗ liền muốn chém tới trên người Lý Nhị Két.

Tằng Tử Phu vội vàng ngăn lại, thứ này nếu thật sự chém đến trên thân người, náo không tốt lại xảy ra án mạng. Tằng Tử Phu vỗ vỗ bả vai Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, buông hắn xuống." Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu nháy mắt với mình, liền ném Lý Nhị Két lên trên mặt đất. Lý Nhị Két ngồi dưới đất liền ai u ai u, Tằng Tiểu Thúy khóc đỡ Lý Nhị Két: "Muội muội, ngươi cũng không quản sao? Làm sao hai tỷ muội chúng ta đều mệnh khổ như vậy?"

Tằng Tử Phu cười lạnh nói: "Đừng hai tỷ muội chúng ta, hai tỷ muội chúng ta. Phúc ca và ngươi chính là không có nửa điểm quan hệ, nói chuyện mà không sợ đau đầu lưỡi là thế nào?"

Tằng Tiểu Thúy thấy vậy cũng coi như không đếm xỉa nữa: "Không có vấn đề gì? Thân thể của ta hắn thấy qua chưa? Chưa có xem? Hắn dám nói không?" Lời này vừa ra, hương thân chung quanh Tằng gia thôn đến xem náo nhiệt đều nhỏ giọng nghị luận. Tằng lão đại thấy vậy hét lớn: "Ngươi là thứ giở trò không biết xấu hổ, lăn đi ra! Từ hôm nay trở đi Tằng lão đại ta không có đứa con gái này!"

Tằng Tiểu Thúy há hốc mồm, không nghĩ tới Tằng lão đại lại nói ra như vậy, vừa muốn khóc rống, Tằng Tử Phu giữ chặt Tằng Tiểu Thúy, tát một cái lên mặt ả ta: "Hắn nhìn qua thân thể của ngươi rồi, lại có thể như thế nào? Hôm nay đang ở trước mặt tất cả mọi người, để cho mọi người bình luận phân xử. Đừng nói Phúc ca, là nam nhân nếu ngươi lột sạch quần áo đứng ở trước mặt, đều sẽ nhìn một cái. Diêu tỷ tặng không đến cửa, tiện nghi không chiếm cũng uổng! Ngươi cũng có thể làm ra chuyện tình Diêu tỷ, ngươi còn sợ người khác xem sao?"

Vừa dứt lời, Tằng Tiểu Thúy liền bổ nhào lên Tằng Tử Phu muốn đánh nhau. Ai có thể nghĩ tới Tằng Tử Phu lại nói ra lời nói như vậy, vậy từ nay về sau làm sao mình ra cửa? Tằng Tử Phu sớm có phòng bị, hơn nữa còn có Thạch Lai Phúc nhìn chằm chằm vào nàng. Thạch Lai Phúc tiến lên đẩy Tằng Tiểu Thúy ngã lên trên mặt đất, quan tâm nhìn Tằng Tử Phu: "Nương tử, không có việc gì đi?"

Tằng Tử Phu lắc đầu, bên tai nghe người chung quanh nhỏ giọng nghị luận: ‘không tưởng được nha, cái mặt hàng Tằng Tiểu Thúy này, sớm biết như vậy’ ‘ha ha ha ha, tiểu tử ngươi’ ‘trách không được bị bỏ đâu, ha ha’ ‘loại hàng rách nát này khẳng định sống tốt, ngươi không có hứng thú sao?’ thì trong lòng có một chút hối hận chính mình vừa mới nói ra những lời này.

Muốn so lời nói ác độc, Tằng Tử Phu hiểu được nếu chính mình độc miệng, không có được mấy người là đối thủ của mình. Dù sao cũng đã tiếp nhận qua hơn hai mươi năm giáo dục ở hiện đại, cái gì ‘đầu khớp xương bốc lên lẳng lơ, **’ lời nói mắng chửi người độc hơn cái này mình cũng biết mắng. Tằng Tử Phu ray rứt nhìn mắt Tằng lão Đại và Tằng Vương thị, thở dài: "Tằng Tiểu Thúy, hôm nay tình tỷ muội của ta và ngươi xem như hoàn toàn chặt đứt! Mặc kệ cha mẹ, tỷ tỷ, đệ đệ có nhận thức ngươi hay không. Tằng Tử Phu ta không thừa nhận! Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Bình Luận (0)
Comment