Editor: ChieuNinh
Hai ngày này bởi vì Thạch Lai Phúc làm bạn một tấc cũng không rời, hơn nữa hôn sự Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu sắp tới, công việc của Tằng Tử Phu cũng lu bù lên, ngược lại không còn bận tâm chuyện kia nữa, chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, cũng khẽ run rẩy.
Đối với kinh thành, Tằng Tử Phu giống như già Lưu vào thăm đại quan viên vậy... Nàng cũng cười nhạo chính mình một phen, ở hiện đại, Tằng Tử Phu chính là một cô nàng Bắc Kinh điển hình, nhưng mà khi tham quan thành Bắc Kinh mấy trăm năm trước, Tằng Tử Phu không khỏi cảm thán! Đây mới thực sự là thành Bắc Kinh đi! (già Lưu vào thăm đại quan viên: một nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng_ ý nói như nhà quê lên tỉnh)
Thạch Hoa Lan đều đặt mua vài bộ quần áo cho mỗi người Tằng Tử Phu, Thạch Lý thị, Thạch Lai Phúc và mấy bọc nhỏ. Đương nhiên cũng không có quên hai người Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy. Vốn Tằng Tử Phu cũng không giống một cô nương ở nông thôn, mặc lên một bộ trang phục, ngược lại thật là có cảm giác phu nhân thái thái nhà giàu. Ánh mắt Thạch Lai Phúc nhìn ngây người. Vì thế, Thạch Hoa Lan lại không chỉ một lần chê cười đệ đệ mình mất mặt.
Thạch Lai Phúc nói một câu: "Đệ đã bị nương tử của đệ mê hoặc, thì sao nào." Chọc cho cả phòng ha ha cười to, làm cho Tằng Tử Phu đã là nương của ba hài tử mắc cỡ mặt đỏ bừng. Thạch Lý thị thấy đại cô nương nhà mình có nhân duyên tốt như vậy, xem như yên tâm rồi. Dặn dò Thạch Hoa Lan sớm cùng Thạch Đầu sinh đứa bé, chúng ta không thể có lỗi với người nhà Thạch Đầu.
Đối với chuyện này Thạch Hoa Lan có chút khó xử, kỳ thật cũng biết mình không nên kiếm chuyện, nhưng mà nghĩ tới Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, Thạch Hoa Lan đã cảm thấy thực áy náy với hai đứa hài tử, sợ trong lòng hài tử khó chịu liền không muốn lại sinh con nữa. Nhưng mà Thạch Lý thị vừa nhắc tới, Thạch Hoa Lan lại cảm thấy bản thân mình thực có lỗi với Thạch Đầu ca.
Cũng may Thạch Đầu nghĩ thoáng, cũng hiểu được. Bây giờ đã có nương tử thì mọi sự đều dễ dàng, cười nói cùng Thạch Lý thị: "Nương, không có gì, Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi không phải là con trai và khuê nữ của con sao? Con già rồi bọn họ còn dám không phụng dưỡng lo ma chay sao?" Lúc này Thạch Gia Lỗi lôi kéo Thạch Giai Nguyệt vào phòng, quỳ phịch xuống với Thạch Đầu: "Cha, mặc kệ từ nay về sau có đệ đệ muội muội hay không, con và Nguyệt nhi đời này chỉ biết một người cha là người đây!"
Thạch Đầu vội vàng kéo hai đứa con dậy, quay đầu lau nước mắt, cười nói: "Tất nhiên, ta có hai hài tử biết điều như vậy, còn có không biết đủ cái gì nữa."
Thạch Giai Nguyệt lôi kéo Thạch Hoa Lan: "Nương, con và ca ca đều muốn có đệ đệ, muốn có muội muội. Hiện tại chúng con đều lớn, người và cha cũng không cần tốn nhiều tâm tư ở trên người chúng con, chờ sau này đệ đệ muội muội sinh ra rồi, con cũng có thể giúp đỡ nương trông em."
Thạch Gia Lỗi ở một bên cũng gật đầu: "Nương, người và cha chỉ là quá bận tâm chúng con, chúng con thật sự không có việc gì, cũng thật lòng tiếp nhận cha, cũng hi vọng có một đệ đệ muội muội." Lần này lời vừa nói xong, Thạch Đầu đã cảm động càng ướt hốc mắt, trong ánh mắt Thạch Hoa Lan cũng chứa đựng nước mắt, lẩm bẩm nói: "Ta đây đã làm chuyện gì tốt rồi, có thể có hai đứa bé hiểu chuyện như vậy, còn có Thạch Đầu ca..."
Thạch Đầu tiếp nhận tình nghĩa trong mắt Thạch Hoa Lan, khóe miệng giương lên, tiến lên ôm lấy ba người Thạch Hoa Lan và Tiểu Lỗi, Nguyệt nhi. Một nhà bốn người cứ ôm nhau như vậy, rất là ấm áp. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nhìn nhau cười, Tằng Tử Phu mím môi tiến lên giữ kéo tay Thạch Lý thị: "Nương, nhìn đi, bọn họ chính là một nhà trời sinh, về chuyện tỷ và tỷ phu có muốn hài tử hay không, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Có thì tất nhiên là tốt, không có, không phải cũng có Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi sao? Đều là họ Thạch, người đừng lo lắng."
Thạch Lý thị gật đầu, kỳ thật chân chính Thạch Lý thị lo lắng cái gì, Tằng Tử Phu hiểu được. Tất cả đều nhìn chăm chú vào Thạch Lý thị, Thạch Lý thị cười vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu, Thạch Lý thị sợ là, thời gian lâu trong nội tâm Thạch Đầu không thoải mái. Hơn nữa với thân phận địa vị bây giờ của Thạch Đầu, nhà mình thật sự là trèo cao, rất cao. Huống hồ, khuê nữ của bà cũng không phải hoa cúc đại cô nương, còn mang theo hai đứa con. Cái này nói trắng ra là không phải là ‘con riêng’ sao? Nói dễ nghe, hai đứa con trưởng thành thì bớt lo, nếu như nghĩ sâu, cho dù hai đứa trẻ hiểu chuyện rồi, biết cha ruột mình là ai, ai biết được có phải là bạch nhãn lang hay không? Nuôi được không? Trong nội tâm Thạch Đầu có thể không có khúc mắc sao? Hiện tại không có? Vậy tương lai thì sao?
Cái này để qua một bên, đây là kinh thành đó, có thể so với nhà mình ở huyện thành nhỏ bên kia, tiểu sơn thôn sao? Nơi đây đầy cám dỗ, nhìn cô nương trong kinh thành một người so với một người càng xinh đẹp. Không nói đâu xa, chỉ nói gần thôi, trong phủ Thạch Đầu có mấy nha hoàn, lớn lên cũng không tệ. Bà đã sống hơn nửa đời người rồi, trong ánh mắt những tiểu nương này có ý gì, làm sao bà nhìn không ra? Đó là ánh mắt câu nhân mà!
Tối hôm qua bà cũng đã nói với cô nương của mình, hai tiểu nha hoàn bên người nàng cũng không thể giữ. Ánh mắt kia luôn liếc mắt nhìn trên người Thạch Đầu, bà cũng đã nhìn ra, cô nương của bà làm sao không nhìn ra chứ? Đó chính là nhượng bộ, làm sao bà lại sinh ra cô nương đần như vậy! Ai...
Hiện tại cô nương của bà coi như có chút tư sắc, cũng là khí hậu kinh thành nuôi người, ngược lại có vẻ trẻ lại không ít. Nhưng thời gian lâu dài, không chừng Thạch Đầu sẽ ngán rồi suy nghĩ lệch lạc không phải sao? Hơn nữa ở đây nhiều hấp dẫn, không chừng là muốn nạp thiếp. Bây giờ nói thì dễ nghe, nhưng mà tương lai? Chờ cô nương của bà già rồi, cũng không còn chút nhan sắc nào, Thạch Đầu kia nạp thiếp, chuyện nạp một tiểu cô nương trong veo như nước, cũng không phải là không thể. Đến lúc đó bà không còn sống hay không cũng không biết, cho dù còn sống, còn có thể ngăn cản được hay sao?
Nếu đến lúc đó, cô nương của bà không có cốt nhục thân sinh cùng Thạch Đầu, nếu như thiếp lại có... Vậy sau này cô nương còn có thể tốt sao? Đến lúc đó không bị đuổi ra cũng phải tụng kinh niệm Phật! Thạch Lý thị thật sự là không thể không lo lắng!
Buổi tối, Tằng Tử Phu và Thạch Hoa Lan tản bộ ở trong nội viện, Tằng Tử Phu mím môi nói: "Tỷ..."
Thạch Hoa Lan cắt đứt lời nói của Tằng Tử Phu: "Đệ muội, tỷ biết rõ ngươi muốn nói gì."
Tằng Tử Phu ngẩn người... Thạch Hoa Lan cười cười: "Hai đứa nha hoàn đi."
Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn mắt Thạch Hoa Lan: "Tỷ, tỷ đã nhìn ra, vì cái gì?"
Thạch Hoa Lan thở dài: "Nói không lo lắng, ai tin? Ngay cả chính ta cũng không tin. Nhưng lại có thể làm sao bây giờ? Đuổi ra ngoài? Còn sau đó? Hay là nha đầu mới tiến vào, lại đuổi ra ngoài? Ngày như vậy còn an bình thế nào? Cũng may hai nha đầu này đối với ta vẫn còn tôn trọng, Thạch Đầu ca đối với các nàng cũng là làm như không thấy. Kỳ thật ta biết rõ nương đang lo lắng gì... Chỉ là, đệ muội, ta có thể có hôm nay, ta cũng đã rất thỏa mãn. Hà cớ gì lại cưỡng cầu càng nhiều?
Nếu tương lai Thạch Đầu ca nạp thiếp, ta cũng biết phải nên làm thế nào cho tốt, giúp hắn vui mừng hoan hỉ nạp thiếp, đây đều là ta thiếu Thạch Đầu ca, ai... Về phần hài tử, thuận theo tự nhiên đi, nếu như thật sự có, ta cũng không thể không cần? Yên tâm, ta đã nghĩ thông, sẽ không đặt biệt làm phòng hộ, Lỗi và Nguyệt nhi là hi vọng lớn nhất của ta... Chỉ cần hai huynh muội bọn nó tốt, ta đây làm nương cũng không có gì lo trước lo sau, đến lúc đó ba mẹ con chúng ta cũng tốt.
Cho dù suy đoán của nương thật sự trở thành sự thật rồi, thì như thế nào? Dù sao hiện tại đây hết thảy đều là của Thạch Đầu ca cho, làm sao ta có thể làm ra chút chuyện có lỗi với Thạch Đầu ca, giấu tiền riêng sao? Cần gì chứ? Nếu như thật sự đến một ngày đó, ta liền mang theo Tiểu Lỗi, Nguyệt nhi chuyển ra ngoài, cho Thạch Đầu ca địa phương tự do, đời này ta cũng nhận biết rồi, cũng phải thấy đủ không phải sao? Dù sao từng có nam nhân tốt như vậy ở trước mặt của ta."
Tằng Tử Phu nghe xong lời Thạch Hoa Lan nói, há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào... Nếu đổi lại là nàng, nàng có thể rộng rãi như Thạch Hoa Lan sao? Chỉ sợ là không thể, nếu như nói chuyện Phúc ca cưới bình thê, hoặc là nạp tiểu thiếp, chắc hẳn nàng nhất định phải ồn ào náo loạn một trận, sau đó mang theo hài tử rời đi, thà làm ngọc vỡ! Tuy đến nơi này đã nhiều năm như vậy, nhưng dù thế nào thì trong khung của nàng vẫn là phụ nữ chịu hơn hai mươi năm giáo dục thời đại mới ở hiện đại! Làm sao có thể làm được ‘chung chồng với người khác’, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy chán ghét...
Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Hoa Lan: "Tỷ, nhưng mà thật sự không tranh là đúng sao? Như vậy đối tỷ phu có tốt không?" Thạch Hoa Lan nhíu mày, Tằng Tử Phu cười nói: "Tỷ, những nữ nhân dán tới này, là thật tâm với tỷ phu, hay là vì bạc trong túi của tỷ phu? Nếu như tỷ nhượng bộ lần nữa, tương lai có một ngày, tỷ phu bị lừa một văn cũng không còn, khi đó, có phải là tỷ sai rồi không?"
Lúc này đổi thành Thạch Hoa Lan há hốc mồm... Tằng Tử Phu thấy vậy, thở dài: "Tỷ, chúng ta nói những điều này là có chút lo xa, không chừng là cả đời cũng sẽ không phát sinh. Đương nhiên như vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, một đời một thế một đôi người. Nếu vạn nhất, vạn nhất có một ngày như vậy, tỷ, ngàn vạn không thể nhượng bộ! Không vì cái gì khác, chính là vì chuyện tỷ phu đối với tỷ hiện tại bây giờ... Có đôi khi con người vẫn nên ích kỷ một chút."
Tằng Tử Phu thấy Thạch Hoa Lan cúi đầu không nói, biết rõ những lời này, nói đến đây thì tốt rồi, nói thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ thành phản tác dụng. Trở lại trong phòng, thấy Thạch Lai Phúc còn chưa có ngủ, mấy bọc nhỏ ngược lại ngủ say sưa, Tằng Tử Phu cười cười. Thạch Lai Phúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu, để cho Tằng Tử Phu ngồi ở bên giường, lại ra cửa kêu nha hoàn Thạch phủ bưng nước ấm tới, rót nước ngâm chân cho Tằng Tử Phu "Nương tử, thoải mái không?"
Tằng Tử Phu cười gật đầu, trong nội tâm rất là ấm áp, đừng nói ở thời đại này nam nhân là trời, coi như là trong tương lai, thời đại nam nữ ngang hàng, lại có mấy nam nhân có thể làm được chuyện rửa chân cho lão bà của mình? Thạch Lai Phúc thật sự yêu thương nàng đi.
"Phúc ca, về sau chúng ta cũng có bạc, cũng có thể ở trong phòng lớn, cũng có thể mua nha hoàn rồi, đến lúc đó Phúc ca có thể nạp thiếp hay không?" Tằng Tử Phu nói xong, vẻ mặt lại ủy khuất nhìn qua Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc chẳng quan tâm lau tay ngay trên quần áo của mình, lập tức giữ chặt Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng cũng không nên suy nghĩ miên man, mặc kệ nhà chúng ta có thể có tiền hay không, cho dù là có tiền cũng là nương tử nàng quản, một phân tiền ta cũng không cầm, ta cam đoan, ta thề! Nương tử, sao nàng lại nhắc tới việc này nữa rồi."
Tằng Tử Phu nhìn bộ dáng Thạch Lai Phúc sợ mình hiểu lầm, không tin của hắn, giơ tay lên chọc chọc trán Thạch Lai Phúc: "Đức hạnh."
Thạch Lai Phúc cười hắc hắc: "Nương tử, ta đi ngủ đi."
Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc: "Đừng làm rộn, hài tử còn đang ở bên cạnh."
Thạch Lai Phúc một bên động tay động chân một bên nhỏ giọng nói: "Ta chỉ sờ sờ..."