Buổi sáng, Thạch Lai
Phúc nhìn đến nồi cháo gạo và năm cái bánh trứng gà trong phòng bếp còn
ấm nóng, trong nội tâm ấm áp, nhất định là nửa đêm vợ thức dậy làm cho
mình. Miệng lớn uống cháo gạo, bỏ bánh trứng gà vào trong ngực liền ra
cửa.
Sau khi Tằng Tử Phu rời giường, đơn giản rửa mặt chải đầu,
đi vào phòng bếp trông thấy mấy cái chén không, Tằng Tử Phu hiểu ý cười, trong lòng suy nghĩ, năm cái bánh trứng gà chắc là đủ ăn đi. Sẽ không
đói bụng.
Hầu hạ Thạch Lý thị ăn điểm tâm xong, thu thập xong
liền ngồi ở trên ghế tiếp tục thêu quần áo cho Thạch Lý thị, tuy bản vẽ
có chút phức tạp, nhưng phương pháp thêu chữ thập rất bớt việc, đường
may cũng có ấn tượng.
Đang làm, nghe Thạch Lý thị gõ cửa, Tằng Tử Phu mắt nhìn quanh phòng, đem vải bố ngày hôm qua cắt cho nương mình
cất vào trong ngăn tủ, liền mở cửa ra. Không phải Tằng Tử Phu muốn lén
lén lút lút, chỉ là Thạch Lý thị người này, thông qua vài ngày này tiếp
xúc, Tằng Tử Phu cũng hiểu được chút ít.
Nếu để cho nàng biết
mình mua đồ cho nhà mẹ đẻ, chắc chắn ấn tượng về mình sẽ kém đi, cố gắng mấy ngày nay cũng sẽ trôi theo dòng nước. Cho nên, đã sớm thương lượng
qua cùng Thạch Lai Phúc, đạt được đồng ý của hắn. Cần phải gạt vẫn là
gạt thôi! Về phần câu đối xuân, Tằng Tử Phu sớm đã dùng giấy không thấm
nước bỏ vào dưới sàn giường và trên nóc tủ quần áo. Kỳ thật cái này để
cho Thạch Lý thị biết rõ cũng không sao, nhưng mà dù sao hiện tại còn
chưa có thấy tiền lời, sợ Thạch Lý thị oán trách mình phung phí bạc.
Thạch Lý thị vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn chung quanh, liền nhìn đến món
quần áo con dâu mới làm cho mình đang đặt ở trên giường. Trước ngực đã
thêu tốt lắm, tràn đầy vui mừng tiến lên cầm đến trong tay. Loại hoa văn này mình chưa thấy qua bao giờ, vừa nhìn liền thở mạnh, rất là yêu
thích, quả thực muốn lập tức mặc vào đi khoe khoang với hàng xóm láng
giềng.
Ngay từ đầu Tằng Tử Phu liền biết Thạch Lý thị sẽ thích:
"Nương, còn chưa thêu xong, hai ngày nữa là có thể xong rồi, đến lúc đó
nương mặc vào, tuyệt đối quý khí." Thạch Lý thị cười tủm tỉm nhìn Tằng
Tử Phu, kéo tay nàng nói: "Hai ngày nay nương nhìn ngươi luôn nhốt mình ở trong phòng, không biết ngươi đang ở đây làm gì, lại nghe......
Ai! Không có việc gì, hiện tại xem ra, hai ngày nay ngươi đều đang bận
rộn làm quần áo cho nương, cũng đừng để hỏng thân thể, nương không vội
mặc nó."
Tằng Tử Phu cười cười, rót ly trà cho Thạch Lý thị,
trong lòng suy nghĩ có lẽ Nhị đệ muội lại nói bậy thôi. Thạch Lý thị
tiếp nhận ly trà uống một hớp nói: "Ngươi bận rộn, nương sẽ không quấy
rầy ngươi, gà không cần cho ăn, hai ngày này nương ngồi ở trong phòng
đến toàn thân không thoải mái, một hồi ta cho gà ăn giúp ngươi."
Tằng Tử Phu cười tiễn Thạch Lý thị tới cửa: "Nương, sao lại nói vậy, cũng
không tốn bao nhiêu sức, con ở nhà sao có thể để nương làm việc, nếu
Phúc ca biết còn không mắng con sao. Phúc ca luôn nói, một mình người
nuôi dưỡng huynh đệ bọn họ không dễ dàng gì, người nói năng chua ngoa
nhưng tâm đậu hũ, ngàn dặn dò, vạn dặn dò để cho con chăm sóc người thật tốt."
Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong lòng càng thêm yêu
thương đứa con lớn của mình, coi như không có phí công nuôi. Tính ra,
mặc dù đứa con thứ hai cũng hiếu thuận, nhưng vợ nó lại quá kém. Ai,
thật là không có tiền đồ. Chỗ nào mà so được với vợ thằng cả chứ. Liền
vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu, dặn dò vài câu chú ý thân thể liền trở về phòng.
Lại nói, Vương Lan nhìn quanh Tiền viện không có động tĩnh gì, trong lòng
suy nghĩ, theo lý thuyết lão thái bà này vừa nghe xong lời nói của ta,
bất kể không phải sự thật, đều sẽ phải quở trách cái tiểu tiện nhân kia
một trận. Như thế nào nửa ngày cũng không có động tĩnh? Không được, ta
phải đi nhìn xem, liền tới đến Tiền viện. Bởi vì vừa rồi Tằng Tử Phu
không có đóng cửa, Vương Lan đẩy cửa vào, trông thấy Tằng Tử Phu ngồi ở
trên giường thêu.
Liếc liếc mắt, hoa văn thật đúng là đẹp mắt,
Tằng Tử Phu thấy Vương Lan đi vào không nói lời nào, đầu tiên là nhìn
chung quanh sau đó liền nhìn chằm chằm quần áo trong tay mình không nháy mắt, trong ngực rất là buồn bực. Mình chẳng muốn so đo với nàng, chẳng
lẽ mình là người dễ khi dễ hay sao? "Nhị đệ muội, không phải là chị dâu
nói ngươi! Trước khi vào phòng tại sao không gõ cửa?"
Vương Lan
bĩu môi: "Ơ, đây là người một nhà, còn gõ cửa cái gì chứ, ban ngày khóa
kín cửa, ai biết làm chuyện gì." Vừa nghe lời này, Tằng Tử Phu thật sự
phát hỏa: "Nhị đệ muội ý của ngươi là ta làm chuyện không muốn người
khác biết sao?"
Vương Lan cười nói: "Đây chính là chị dâu ngài
nói đó, cũng không phải là ta nói. Hừ?" Tằng Tử Phu đứng lên chỉ vào cửa chính nói: "Cút ra ngoài cho ta. Đây không phải nhà của ngươi, nhà của
ngươi ở phía sau, đừng quên chúng ta đã phân gia, giấy trắng mực đen
được Thạch lão tú tài làm chứng. Ngươi xem như tự tiện xông vào nhà dân, bị mất đồ ta sẽ tìm ngươi. Hừ!"
Vương Lan vừa nghe lời này, vốn
cũng không phải là người dễ chọc, chống nạnh nói: "Ngươi cái tiểu tiện
nhân này nói gì đấy hả, ban ngày ban mặt đóng kín cửa, đại ca của ta lại không ở nhà, ai biết trong phòng của ngươi có phải là che dấu người nào không."
Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, cầm lấy cây chổi xông tới, Vương Lan thấy vậy lại càng hoảng sợ. Vốn nghĩ đại tẩu này tuổi còn
nhỏ, là quả hồng mềm. Không nghĩ tới tính tình thật không nhỏ. Nhưng
nghĩ thế nào khí lực của mình cũng lớn hơn nàng, nhìn cái thân thể nho
nhỏ kia, mình còn sợ sao? Liền cùng Tằng Tử Phu đánh nhau.
Vốn
Tằng Tử Phu cũng không phải thích đánh nhau, chỉ chốc lát liền ăn mệt.
Thạch Lý thị nghe được tiếng ồn ào, vừa ra phòng liền nhìn thấy Vương
Lan cưỡi trên người Tằng Tử Phu vừa đánh vừa chửi. Thạch Lý thị tức
giận: "Dừng tay cho ta!"
Thạch Lai Qúy nghe được tiếng ồn chạy
tới, lúc này ngoài cửa nhà đều vây quanh hàng xóm láng giềng. Nhìn thấy
tràng cảnh này, vội vàng đem Vương Lan kéo ra, Tằng Tử Phu ủy khuất nhìn mắt thạch Lý thị. Cắn cắn môi, trong lòng suy nghĩ cô nãi nãi đánh cược một phen. Liền hướng về phía khuông cửa liền vọt tới.
Thạch Lai
Qúy nhanh tay lẹ mắt giữ lại, nhưng vẫn là giả bộ lao lên, đầu bị đập
rách da. Vương Lan vừa thấy máu thì trong lòng có chút sợ hãi! Thạch Lý
thị chạy nhanh đi qua: "Ngươi làm sao vậy, như thế nào lại liều lĩnh như vậy? Tới cùng là chuyện gì xảy ra?"
Tằng Tử Phu khóc bổ nhào vào trong ngực Thạch Lý thị: "Nương, con không sống được nữa. Mấy ngày nay, khẩn trương ở trong phòng làm quần áo cho người, lại thêu mẫu hoa,
chính là hi vọng sớm một chút cho người mặc. Cũng là một chút hiếu thuận của con, nhưng hôm nay Nhị đệ muội xông vào, còn không biết thế nào
đâu, liền mắng con là tiểu tiện nhân, còn nói con giữa ban ngày khóa kín cửa trộm hán tử! Hu hu hu......( trộm hán tử: tức là ngoại tình)
Nương, ngày đầu tiên con bước vào cửa, Nhị đệ muội khi dễ con tuổi còn nhỏ,
muốn ở riêng, phân gia không có việc gì thì đi phòng bếp chiếm tiện
nghi. Những chuyện nhỏ nhặt này con không so đo, nghĩ đều là người một
nhà. Nhưng mà, nhưng mà sao có thể giội nước bẩn lên người của con chứ?
Điều này con làm sao đi gặp người. Hu hu...... Nương......"
Thạch Lý thị càng nghe càng tức giận, con dâu thứ quá không biết điều rồi!
Con dâu cả của mình phí sức mệt nhọc làm quần áo cho mình, hiếu thuận
như vậy. Con dâu thứ này đừng nói làm y phục, mà ngay cả bít tất cũng
còn chưa từng làm cho mình. Đứng lên, chỉ vào mặt Vương Lan nói: "Ngươi
cái thứ bất hiếu này. Lão Thạch gia chúng ta không cần thứ con dâu như
ngươi, cút cho ta! Lai Qúy, đi mời lão Thạch tú tài! Hôm nay nếu ngươi
không hưu nàng, ta liền coi như không có đứa con trai này!"
Thạch Lai Qúy cũng hiểu được Vương Lan quá không biết điều. Hôm nay sự tình
lại náo thành cái dạng này, đại tẩu tự sát, nếu không phải mình nhanh
tay kéo lại, chỉ sợ hiện tại người cũng không còn, mình làm sao ăn nói
với đại ca đây. Nắm chặt nắm tay: "Nương, người đừng nóng giận, cái thứ
phụ nữ điêu ngoa này, nhi tử từ bỏ. Hưu nàng thôi!"
Vương Lan vừa nghe, trợn tròn mắt, xem ra đây không phải đùa giỡn, sau đó cũng hối
hận với chuyện mình làm rồi. Ôm lấy bắp đùi Thạch Lai Qúy: "Lai Qúy, ta
sai rồi, ta không nên đỏ mắt nhà đại tẩu trôi qua tốt, ta sai rồi Lai
Qúy. Hu hu...... Đừng bỏ ta mà! Lai Qúy!"
Tằng Tử Phu xem sự tình náo thành cái dạng này, tuy Thạch Lai Qúy thật sự là buồn bực
Vương Lan, nhưng là một năm tình nghĩa vợ chồng cũng không phải là
chuyện giả dối. Huống chi trong thôn Vương Lan lớn lên xem như không
xấu. Hơn nữa tốt với Thạch Lai Qúy xuất phát từ nội tâm, chỉ là quá
không biết làm người thôi, không nhìn nổi người khác sống tốt hơn nàng.
Nhà mình cũng không bị tổn hại gì.
Liền lôi kéo y phục Thạch Lý
thị nói: "Nương, thôi đi! Để Nhị đệ muội đừng có lại khi nhục con, có
thể cùng với Nhị đệ sống thật tốt, cũng đừng hưu nàng."
Thạch Lý
thị thấy vậy: "Nhìn xem, nhìn xem đại tẩu ngươi. Ngươi là thứ gì, còn
dám nói đại tẩu ngươi không đúng. Đại tẩu ngươi là một người hiếu thuận
lại bị ngươi nói thành như vậy, bị ngươi bức bách đến muốn tự sát. Hôm
nay lão nương đem lời nói ngay tại đây, ngươi gả vào cửa hơn một năm,
trong bụng còn không có tin tức. Lão Thạch gia ta là cần phải nối dõi
tông đường. Hôm nay không hưu ngươi cũng có thể, ta làm chủ cưới cho lão Nhị một bình thê. Nếu ngươi không đồng ý thì cầm hưu thư cút đi! Bằng
không thì an phận sống cùng lão Nhị. Nhà này đã phân ra, từ nay về sau
không có việc gì thì không cần tới. Có đến đây cũng phải gõ cửa trước.
Chỉ cần tái phạm một lần nữa, ngươi đợi nhận hưu thư đi."
Vương
Lan triệt để choáng váng...... Lấy một bình thê! Vậy thời gian sau
này làm sao mà qua, mắt nhìn Thạch Lai Phúc, thấy Thạch Lai Phúc cũng
không nói gì, liền nhỏ giọng khóc lên, cũng không dám khóc lớn tiếng.
Trong lòng hoàn toàn hối hận, tự mình sống tốt cuộc sống của mình là
được rồi, tại sao phải trông nom chuyện bên này làm chi. Ai......
Làm sao tốt đây, nếu như không đồng ý, bị hưu về nhà mẹ đẻ nhất định là
không sống được. Nhà mẹ đẻ cảm thấy mất mặt tuyệt đối sẽ không thu nhận
mình, nghĩ vậy, đành phải gật đầu đồng ý......
Tằng Tử Phu
thở dài, bất quá cũng hiểu được để cho Thạch Lai Qúy lấy bình thê, đối
với mình mới có lợi, chắc hẳn Vương Lan cũng không còn thời gian nhìn
mình chằm chằm rồi.