Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con

Chương 3


Tiếng máy móc vừa dừng lại, trước mặt Khương Linh có thêm một màn hình bán trong suốt.

Khương Linh nhìn màn hình bán trong suốt bừng tỉnh ngộ, thứ này có lẽ chính là thương thành thứ nguyên liên kết thời không nào đó.

Có thể thông qua tiền đồng mua được tất cả đồ nàng muốn ở đây, tương tự, Khương Linh cũng có thể dựa theo hệ thống buôn bán ở đây.

【Tích: Phát hiện một vòng bạc cổ pháp, giá bán hiện tại bốn trăm tiền đồng, lựa chọn bán không】【Tích: Phát hiện một trâm bạc cổ pháp, giá bán hiện tại ba trăm tiền đồng, lựa chọn bán không】Tiếng nhắc nhở của máy móc lại truyền tới từ trong đầu Khương Linh, Khương Linh nghe thấy, âm thầm tặc lưỡi, nàng không tài nào ngờ được, hai thứ trang sức bạc nhìn như lỗi thời này lại sẽ đáng tiền như vậy, bảy trăm tiền đồng là gần một lượng bạc.

Loại nhà nông dựa vào trời kiếm ăn như thôn Lục gia, một năm làm lụng vất vả cũng cùng lắm hai ba lượng bạc, nếu bán hai món này, mình và ba hài tử, ít nhất sẽ không bị đói trong hơn nửa năm.


Nhưng Khương Linh do dự, cuối cùng vẫn ấn vào nút 【Không】.

Trong những ký ức của nguyên thân, Khương Linh nhìn thấy một số ngày tháng vui vẻ không nhiều, mà ngọn nguồn của những vui vẻ đó là lúc đệ đệ nguyên thân tặng cho nguyên thân hai món trang sức bạc này.

“Nếu ngươi còn sống, e là ngươi cũng sẽ không nóng lòng bán đi hai món này nhỉ!” Khương Linh nhẹ nhàng vuốt v e hai món trang sức bạc trong tay, lẩm bẩm một mình.

【Tích: Phát hiện cam thảo dại, giá bán mười tiền đồng một cân】Vào lúc này, trong đầu Khương Linh lại truyền tới tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Trên màn hình bán trong suốt thế mà lại hiện ra bờ ruộng đối diện, mà bên bờ ruộng, lại có thực vật sáng lốm đốm.

Khương Linh vội vàng chạy tới những chấm sáng đó, sau khi giật một nắm thức vật được gợi ý, tiếng máy móc trong đầu lại truyền tới lần nữa.

【Tích: Cam thảo dại, giá bán một tiền đồng, bán không】Khương Linh không hề do dự nhấn nút 【Có】, chỉ thấy thực vật trong tay vừa nãy lập tức biến mất, sau đó phía sau đồ tiêu tiền đồng trên cùng nhất hiển thị một chữ số “1”.

Khương Linh thử nhấn vào đồ tiêu tiền đồng, “lạch cạch” một tiếng, một tiền đồng xuất hiện trước mặt Khương Linh.


Mà vào lúc này, màn hình bán trong suốt trước đó lại có thay đổi mới, giao diện bờ ruộng ban đầu đã bị vật phẩm bao la bát ngát thay thế, mỗi một vật phẩm đều có giá của nó.

Khương Linh thử nhấn vào nước khoáng trên trang thương thành, tiền đồng trong tay bỗng biến mất, một chai nước khoáng xuất hiện trong tay Khương Linh.

Khương Linh vặn mở nắp, uống ừng ực xuống, Khương Linh có hệ thống hỗ trợ, tựa như có thần trợ, ngay cả tốc độ đào cam thảo cũng không khỏi nhanh lên.

Khương Linh vừa đi vừa đào, chẳng mấy chốc xung quanh đã có thêm không ít cao thảo, đột nhiên một tiếng r3n rỉ yếu ớt truyền vào trong tai nàng, nàng dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu cảnh giác nhìn xung quanh.

Giữa ngọn núi to lớn không nhìn thấy bất cứ ai, Khương Linh cười khổ, tưởng mình là lao lực quá độ nên xuất hiện ảo giác, lúc nàng định tiếp tục đào cam thảo, bên tai lại truyền tới tiếng r3n rỉ yếu ớt.

【Nhận được một cân cam thảo dại, lựa chọn bán không】Khương Linh vội vã bán một cân cam thảo vừa mới đào được, phủi bùn đất trên người, cẩn thận đi về hướng truyền tới âm thanh.

Đại khái đi tầm mười mấy mét, tiếng r3n rỉ càng rõ ràng, cuối cùng Khương Linh phát hiện nguồn gốc của âm thanh ở phía sau một cây đại thụ, một nam nhân sắc mặt đỏ rựng, mồ hôi đầm đìa đang xụi lơ dựa vào phía sau đại thụ.


“Cứu…cứu…ta!” Nam nhân cảm giác được sự xuất hiện của Khương Linh, đôi mắt vốn nhắm chặt chậm rãi mở ra một khe hở, há miệng cố gắng nói.

Khương Linh nhíu mày, bắt đầu quan sát nam nhân trước mặt, tuy hắn mặc đồ tang vải thô, chân đi giày vải nhìn rất bình thường, nhưng chất vải của y phục quả thực mới toanh, không có bất cứ mảnh vá nào, ngay cả trên giày vải cũng chỉ có dính chút bùn đất.

Nhiều dấu hiệu khiến Khương Linh cảm thấy nam nhân trước mặt có lẽ không đơn giản như thế.

.

Bình Luận (0)
Comment