Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Chương 94

“Ta phi, cái gì ngọc bội với không ngọc bội, lão gia nhà ta chẳng lẽ còn ham tý đồ vật này của ngươi! Cũng không xem lại bộ dạng mình đi, lão gia hảo tâm cho ngươi hai mươi lượng bạc, ngươi cư nhiên còn không lĩnh tình!” Quản gia chửi ầm lên, người chung quanh chỉ trỏ, coi thư sinh kia là kẻ không biết phân biệt, như một thân thích nghèo tới cửa xin tiền.

Thư sinh vô cùng chật vật, khoé môi còn chảy máu, oán hận nhìn quản gia: “Đồ vật của Tôn gia ta sao có thể dung kẻ tiểu nhân như ngươi tham ô!”

“Tôn Thụy Tư, ta cho ngươi biết, nếu không phải phụ mẫu ngươi van nài, lão gia sao có thể tương giao với ngươi! Hiện giờ tiểu thư nhà ta đã đính hôn với tứ thiếu gia, ngươi đừng có học phụ mẫu không biết xấu hổ của mình…”

“Ngươi câm miệng.” Tôn Thụy Tư nghiến răng, mắt như muốn nứt ra, sao có thể để người khác khi nhục phụ mẫu, phác lên muốn đánh gã. Nhưng hắn ta chỉ là một thư sinh văn nhược, sao có thể địch lại quản gia người đông thế mạnh.

“Đánh hắn cho ta---” Quản gia ra lệnh một tiếng, vài tên gia đinh xông lên, một trận quyền đấm cước đá lên người Tôn Thụy Tư.

Lâm Dĩ Hiên nghe thấy tên Tôn Thụy Tư, đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn về phía xa, suy nghĩ trong chốc lát, Tôn Thụy Tư, huỷ dung, thư sinh, không biết có phải người mình đang nghĩ tới hay không.

Lâm Dĩ Hiên chậm rãi đi tới, tinh tế đánh giá vị thư sinh chật vật dưới đất kia, ngẩng đầu lại nhìn bảng hiệu Lưu phủ treo cao sau lưng quản gia, khoé môi gợi lên một tia cười nhạt, góc tường Lục hoàng tử y đào chắc rồi. Phải biết đời trước Tôn Thụy Tư chính là một nhân vật âm hiểm, nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn ta, khó trách tính tình sẽ trở nên âm trầm.

“Người xấu, người xấu, oa---” Tiểu Húc Nhi bị doạ, từ nhỏ đến lớn, nó đã nhìn thấy cảnh này bao giờ đâu, oa oa khóc lớn.

Lâm Dĩ Hiên ôn nhu cười: “Húc Nhi ngoan, ngươi không phải muốn làm anh hùng sao? Không thể sợ nha!”

Tiểu Húc Nhi mắt còn đong đầy nước nhưng thật sự nín khóc, ngẩng đầu nhìn về phía đa thân, hít hít mũi, mềm mềm nói: “Húc Nhi không sợ, Húc Nhi ngoan.”

Lâm Dĩ Hiên xoa đầu nhi tử, trấn an cảm xúc Tiểu Húc Nhi. Lúc này Tôn Thụy Tư đã bị đánh đến không thể động đậy, quản gia cũng sợ nháo ra tai nạn chết người, phun một bãi nước bọt, hung ác nhìn đám người xung quanh: “Nhìn cái gì, tránh ra đi.”

Người chung quanh lập tức giải tán, cũng có người đồng tình Tôn Thụy Tư, chẳng qua đối mặt với Lưu phủ hiển hách thì có ai dám quản.

“Ngươi…” Quản gia liếc nhìn Lâm Dĩ Hiên một cái, lời muốn mắng lại nuốt xuống bụng, trong lòng có chút sợ hãi, vị công tử này thoạt nhìn không giống người địa phương, một thân ăn mặc phú quý, ánh mắt lạnh như băng khiến người không khỏi rùng mình.

Quản gia ảo não, cảm thấy như bị người nhìn thấu. Nhưng gã cũng không tỏ vẻ gì, gã tự nhận là có vài phần bản lĩnh nhìn người, vị công tử trước mặt này dù là song nhi nhưng ai biết y có thể là gia quyến quan to quý nhân nào không.

Quản gia nuốt nước miếng, xoay người đá Tôn Thụy Tư một cước, lại mắng chửi vài câu rồi phất tay cho bọn gia đinh trở về, sau đó đóng chặt cửa Lưu phủ.

Tôn Thụy Tư nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, tướng mạo vốn bị huỷ dung thoạt nhìn càng thêm xấu xí, Tiểu Húc Nhi hơi sợ mà rụt người trong ngực bà vú.

Lâm Dĩ Hiên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt bình thản nhìn hắn ta: “Tôn Thụy Tư, tài tử Giang Nam, thi rớt khoa cử năm kia?”

Tôn Thụy Tư hai mắt mơ hồ, khoé miệng trào ra máu tươi, mặc dù không biết vị công tử này tại sao lại biết tên mình nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Lâm Dĩ Hiên thản nhiên hỏi: “Còn đi được không?”

Tôn Thụy Tư cười khổ, miễn cưỡng chống người ngồi dậy, thử mấy lần đều không được, nhớ tới những gì Lưu phủ hôm nay ban tặng, trong lòng dâng lên một cơn hận.

Lâm Dĩ Hiên nhìn thoáng qua hạ nhân bên cạnh, dặn dò: “Các ngươi nâng hắn trở về.”

Tôn Thụy Tư chịu đựng đau đớn, môi hơi mấp máy: “Xin hỏi cao tính đại danh công tử?”

Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng, nếu là người khác, y sẽ nghĩ người ta muốn tri ân báo đáp nên mới muốn hỏi tính danh. Nhưng nếu là Tôn Thụy Tử, Lâm Dĩ Hiên cong cong khoé môi, biết hắn ta lo lắng, không nghĩ tới mình cũng thành như vậy, tâm đề phòng rất nặng, thản nhiên hỏi: “Ngươi có cái gì?”

Tôn Thụy Tư bị nghẹn, đúng vậy, hiện giờ mình một văn tiền cũng không có, có cái gì đáng để lợi dụng? Vươn tay sờ khuôn mặt bị bỏng, trong mắt tràn đầy thê lương, thấp thấp nở nụ cười, cười đến trầm thấp như vậy, khổ sở như vậy.

Lâm Dĩ Hiên hơi ngẩn ra, không kìm lòng nổi mà nhớ tới khi mình vừa mới trùng sinh, có phải cũng như Tôn Thụy Tư, thê thảm, bất lực, tràn ngập hận ý như thế.

Giọng điệu Lâm Dĩ Hiên hơi dịu đi: “Ngươi yên tâm, ta từng nghe phu quân nhắc đến ngươi, vừa rồi cố ý xác nhận một lần. Nếu ngươi là tài tử Giang Nam, năm kia từng đi thi ở Kim Lăng, như vậy nhất định là bạn của phu quân ta.”

Tôn Thụy Tư bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có chút nghi hoặc: “Xin hỏi phu quân công tử là ai?”

Lâm Dĩ Hiên mỉm cười cực kỳ đắc ý, nói tới phu quân, trên mặt cũng nhiều thêm ít thần sắc: “Phu quân ta là tân khoa Thám hoa năm trước Lê Diệu Nam.”

“Là hắn.” Tôn Thụy Tư lẩm bẩm, không nghĩ tới đúng là người bạn bèo nước gặp gỡ kia. Lúc này hắn ta mới tin lời Lâm Dĩ Hiên, cho dù biết mình không có thứ gì giá trị nhưng hắn ta vẫn không nhịn được hoài nghi. Từ sau khi huỷ dung, trải qua rất nhiều sự tình, hoài nghi đã trở thành một loại bản năng, hắn ta không ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán tâm tư người khác.

“Hiện tại đi theo ta được chưa?” Lâm Dĩ Hiên cười như không cười mà nói, Tiểu Húc Nhi một bên phụ hoạ theo: “Phù phù không đau, ngoan.”

Nghe thấy tiếng nói tiểu hài tử, sắc mặt Tôn Thụy Tư dịu hẳn xuống: “Lê huynh hiện tại ở nơi nào?”

“Hắn đi nhậm chức ở Vân Nam, hiện giờ ta và mẫu thân ở tại Vĩnh Châu, ngươi không cần lo lắng không tiện.”

“Này…” Tôn Thụy Tư do dự không quyết, hiện nay hắn quả thật cần trợ giúp, nhưng người ta toàn lão nhược phụ nhụ, hắn ta sợ người ngoài nói xấu.

“Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?” Lâm Dĩ Hiên có chút không kiên nhẫn, đời trước người ngoài đều nói Tôn Thụy Tư thủ đoạn ngoan độc, làm người quả quyết, sao y cảm thấy chẳng giống chút nào.

“Có chỗ nào có thể cống hiến sức lực?” Tôn Thụy Tư thẳng thắn, hắn ta cùng Lê huynh là bèo nước gặp gỡ, với công tử trước mắt càng là chưa từng gặp mặt, có lời gì trước tiên nói rõ là tốt nhất.

“Ngươi nếu không có chỗ để đi, phu quân ta đúng lúc thiếu một sư gia. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, bản công tử cũng không miễn cưỡng, dưỡng thương tốt rồi liền tuỳ ngươi.”

Tôn Thụy Tư yên lòng, thân thể rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn phó mặc cho vị công tử xa lạ này.

Lâm Dĩ Hiên không còn gì để nói, dặn dò người nâng hắn ta trở về, lại sai người đi tìm đại phu. Tôn Thụy Tư là một nhân tài, mặc kệ hắn ta có nguyện ý đến Vân Nam hay không, cứ để hắn ta mắc nợ nhân tình cái đã.

Lâm Dĩ Hiên lúc này còn không biết, chính hành động đục tường này của y trong lúc vô ý lại giúp phu quân một đại ân.

* * *

Lê Diệu Nam hiện tại vội đến sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc là không có kinh nghiệm, trong nhà cũng không có trưởng bối, tuy có vài người bạn quan hệ không tồi nhưng ai sẽ nhắc nhở hắn một ít thường thức cơ bản.

Làm quan, ngoại phóng, sao có thể không có sư gia.

Chuyện gì cũng phải tự thân vận động, hồ sơ vụ án cũng phải tự mình viết, hiện tại Lê Diệu Nam bận đến nỗi hận không thể tách mình ra làm hai để dùng.

Ban ngày hắn muốn làm bộ như không có việc gì, đến nha môn lắc lư cả ngày, buổi tối mới có thời gian chỉnh lý dân tình mỗi hương trấn. Nếu có sư gia, hắn cần gì khổ sở như vậy.

Không phải chưa bao giờ nghĩ tới tìm người hỗ trợ, nhưng ở đây không quen, tìm một kẻ vong ơn bội nghĩa chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao. Về phần đám thị vệ mà hắn mang đến, chữ viết vô cùng thê thảm, ngay chính bọn họ cũng đọc không nổi, sao hắn có thể xem hiểu. Bất đắc dĩ, Lê Diệu Nam chỉ có thể tự mình ra trận, bận đến cả người cũng gầy một vòng.

Nghe bọn thị vệ hội báo, Lê Diệu Nam cau mày, tình huống Ngọc Khê so với tưởng tượng của hắn nghiêm trọng hơn nhiều. Trong nha môn thanh nhàn vô sự, quả thật là thịnh thế thái bình, không nghi phạm, không trộm cướp, không biết còn cho rằng nơi này an bình.

Nhưng thực tế, Tam công tử Y gia mấy ngày trước vì một song nhi mà đánh nhau với thôn dân địa phương, còn phái người sao nhà thôn dân kia. Tiểu tử đáng thương vốn là ý trung nhân của song nhi kia, mắt thấy sắp thành thân, ai ngờ tự dưng gặp tai bay vạ gió.

Người Tả gia càng khó lường, Nhị lão gia Tạ gia ngủ với tức phụ nhà người ta, đánh hài tử nhà người ta, còn làm cho người ta thân bại danh liệt, có nhà không thể về. Việc này năm đó nháo rất lớn, nghe nói người nọ còn từng đánh trống kêu oan, chỉ tiếc ở nha môn không tìm thấy bất luận hồ sơ nào, chắc đã bị người huỷ diệt.

Ngoài ra còn có đủ loại sự tình nhiều vô kể, tỷ như đêm qua, hai vị thiếu gia đánh nhau ở Yến Xuân lâu, trong lúc vô ý thương tổn đến một người qua đường. Việc này ngay tối qua đã giải quyết xong, nghe nói gia quyến người bị thương còn cảm động rơi nước mắt, quả nhiên nhiều tiền dễ làm việc, vô luận là ở đâu cũng thế.

Duy nhất đáng cao hứng là tin tức từ di tộc, di tộc nhân khẩu đông đảo nhưng lại không giàu có, sở dĩ quan hệ tốt với mấy đại gia tộc đơn giản là vì ích lợi.

Lê Diệu Nam nhíu mày suy nghĩ, quyết định muốn xuống tay từ di tộc, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, hắn không tin người di tộc không mắc câu. Mà ngoại trừ di tộc, hương dân trên núi cũng thực nghèo khó, ai chân tâm muốn tốt cho mọi người, hắn tin dân chúng sẽ làm ra quyết định chính xác.

Tai nghe là hư, mắt thấy là thực, cho dù thị vệ hội báo cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, Lê Diệu Nam vẫn chờ đến thời điểm hưu mộc, mượn danh nghĩa du ngoạn, mang theo đao và cung tên, giục ngựa phi nhanh về hướng hương trấn.

Thời tiết tháng sáu nóng bức, dân phong Vân Nam khá phóng khoáng. Dọc đường đi nghe thấy không ít cô nương hát đối cùng tiểu tử, còn có người thét lớn hùa theo, hỏi bọn họ bao giờ thì cưới.

Cô nương lớn mật thấy tiểu hoả anh tuấn liền chủ động lại gần, Lê Diệu Nam mấy lần bị người gọi, trong lòng có chút buồn cười, rất lễ phép mà cự tuyệt.

Các cô nương cũng không giận, biết hắn có phu lang, ngược lại chân tâm chúc phúc.

Lê Diệu Nam tâm tình không tồi, bỏ qua phân tranh nơi quan trường, bỏ qua bọn rắn độc ở Ngọc Khê, dân phong Vân Nam kỳ thật rất tốt, hương dân thuần phác, đa số người đều thật lương thiện. Điều này làm hắn càng thêm kiên định quyết tâm muốn vì dân chúng Vân Nam làm ra chút chuyện, không chỉ vì lợi ích của riêng mình.

Đến Lâm huyền, đường hương trấn trở nên khó đi. Vân Nam núi nhiều hơn đất bằng, rất nhiều chỗ đừng nói là xe ngựa, ngay cả cưỡi ngựa cũng rất khó đi.

Lê Diệu Nam dạo một vòng trên trấn, hôm nay vừa lúc họp chợ, sơn dân lũ lượt mang theo những món đồ đáng giá của mình vào chợ thét to rao bán.

“Cái này bán thế nào?” Lê Diệu Nam chỉ vào một khối da hồ ly.

“Ba lượng bạc, không trả giá, ngươi muốn liền lấy.” Tiếng nói hán tử mang theo giọng quê nồng đậm, Lê Diệu Nam mơ mơ hồ hồ nghe hiểu được đại khái, phất phất tay liền trả tiền, sai người bọc lại, vừa lúc làm xiêm y cho phu lang.

Hán tử thấy thế rất vui, biết gặp được người mua lớn, vội nói: “Ta còn một khối da hổ, ngươi muốn không, mười hai bạc.”

Lê Diệu Nam có chút kinh ngạc: “Sao rẻ vậy?” Nếu là ở kinh thành, không có mấy trăm lượng bạc sao có thể mua được da hổ, mà ngay cả ở Dương Châu rẻ nhất cũng phải một trăm lượng.

Hán tử nhếch miệng cười: “Xuống núi một chuyến không dễ dàng, có thể bán liền bán, đều là ta tự đánh, không mệt.”

Lê Diệu Nam cười nói: “Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cho ngươi hai mươi lượng bạc, ta muốn da hổ.”

“Không không không.” Hán tử vội vàng lắc đầu, vẻ mặt ảo não: “Nói mười hai liền mười hai, ta đây không bán hơn.”

Lê Diệu Nam bật cười, có thể gặp gỡ hương dân thuần phác như vậy, tâm tình quả thật rất tốt: “Được, ngươi nói mười hai liền mười hai, được chưa.”

Hán tử hàm hậu gật đầu, vị cô nương bên cạnh thì sốt ruột đến mặt đỏ rần, liên tục lườm hán tử vài lần, chỉ tiếc người ta không phát hiện. Cô nương hung hăng cấu hán tử một phen, quay mặt hờn dỗi.

Lê Diệu Nam nhìn mà buồn cười, đúng là tức phụ khôn khéo hán tử ngờ nghệch, nhưng biểu lộ tình cảm tự nhiên như vậy ngược lại khiến người cảm thấy thân thiết.
Bình Luận (0)
Comment