Lý Hà Hoa đang định lại nói một câu gì đó để hóa giải sự xấu hổ, Trương Thiết Sơn tại ngoài dự đoán mà "Ừm" một tiếng, không biết hắn ừm cái gì.
Lý Hà Hoa chớp chớp mắt "À" một tiếng, cũng không biết còn có thể nói gì nữa, dứt khoát trực tiếp nói với hắn: "Ngươi là tới gặp Thư Lâm phải không? Vậy ngươi vào quán ngồi đi, vừa lúc ăn cơm trưa với Thư Lâm, hắn tới giờ còn chưa ăn đâu, ta phải vội nấu không có thời gian cho hắn ăn, hắn lại không chịu tự ăn, người ngồi cùng hắn ăn hắn sẽ nguyện ý."
Trương Thiết Sơn nhìn hai mắt Lý Hà Hoa, cũng không nói câu từ chối, ôm tiểu hài tử từ trong lòng nàng qua. Thư Lâm khó có được nể tình mà ngoan ngoãn ở trong lòng Trương Thiết Sơn không nhúc nhích.
Lý Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng dẫn Trương Thiết Sơn trở tại quán, để hắn ngồi vào một bàn trống: "Ngươi chờ một lát, ta làm cho ngươi cùng Thư Lâm một chút sủi cảo ăn."
Trương Thiết Sơn không nói gì mà chỉ gật gật đầu.
Lý Hà Hoa vốn ý là muốn cho Thư Lâm ăn, nhưng cũng không thể để Trương Thiết Sơn một người phụ thân ở bên cạnh nhìn nhi tử ăn được, hắn nhất định cũng chưa ăn trưa, cho nên làm cho hai phụ tử họ cùng nhau ăn đi, nàng chỉ cần cho thêm nhiều sủi cảo một chút thôi.
Trương Thiết Sơn cao lớn như vậy, Lý Hà Hoa nghĩ sức ăn của hắn chắc là không nhỏ cho nên để cho hắn ba mươi cái sủi cảo, tiểu hài tử thì ăn khoảng sáu bảy cái. Lý Hà Hoa bưng một chén lớn sủi cảo để trên bàn, lại lấy một chén nước chấm cho hai phụ tử bọn họ: "Hai người ăn tạm trước đi, trong nồi còn nữa, ăn xong ta tại lấy thêm cho hai người."
Dặn phụ tử hai người xong, Lý Hà Hoa không kịp nói gì khác tiền xoay người tiếp tục vội.
Trương Thiết Sơn nhìn sủi cảo tràn đầy trước mặt, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía thân ảnh Lý Hà Hoa đang bận rộn, cảm xúc kỳ lạ trong mắt chợt lóe qua.
Cảm thấy có đôi tay nhỏ đang kéo quần áo mình, lúc này Trương Thiết Sơn mới cúi đầu vỗ vỗ đầu nhỏ của tiểu nhi tử nhà mình, dùng đũa kẹp một khối sủi cảo đưa lên miệng thổi nguội một chút, sau đó đưa đến bên miệng tiểu hài tử.
Thư Lâm mở miệng cắn một ngụm, đáng tiếc miệng quá nhỏ, một ngụm chỉ mới cắn được một phần ba. Trương Thiết Sơn cũng không vội, vững vàng kẹp sủi cảo chờ tiểu hài tử ăn tiếp, đến khi nhóc con cắn ba lần mới xong một cái sủi cảo, lúc này tự mình mới bớt chút thời gian ăn một cái.
Trong lúc bận rộn Lý Hà Hoa cũng thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ Trương Thiết Sơn đút cho tiểu hài tử, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Nam nhân này nhìn cao lớn cường tráng, kỳ thật nội tâm rất tinh tế, đối đãi nhi tử rất ôn nhu làm người cảm động, hắn là một phụ thân rất tốt.
Trong sạp lại lục tục có vài người vào, Lý Hà Hoa thấy tiểu hài tử có người chiếu cố liền cúi đầu bận rộn làm món ăn, chờ đến lúc nghỉ ngơi lần nữa mới nhớ tới Trương Thiết Sơn cùng tiểu hài tử, vội vàng nhìn về phía bọn họ thì thấy Trương Thiết Sơn đem nhóc con ôm vào trong ngực, nhường chỗ ngồi cho khách nhân.
Lý Hà Hoa nhìn trong chén trước mặt bọn họ, sủi cảo bên trong đã sớm ăn xong rồi.
Thư Lâm khẳng định đã no, Trương Thiết Sơn lại không nhất định, Lý Hà Hoa đi qua lấy cái chén trước mặt họ, lại lấy sủi cảo nóng trong nồi để vào, sau đó bưng một chén lớn đầy sủi cảo một lần nữa đến trước mặt Trương Thiết Sơn: "Ăn đi, vừa rồi sủi cảo múc cho các ngươi chưa hết." Trương Thiết Sơn nhìn sủi cảo trước mắt, không nói gì dứt khoát lưu loát cầm đũa tiếp tục ăn, lần này không có đút tiểu hài tử nữa.
Lý Hà Hoa cảm thấy tính tình Trương Thiết Sơn khá tốt, dứt khoát, không lải nhải, ít nhất không cần nàng phí lời.
"Ây da, thật xin lỗi thật xin lỗi, ngài không sao chứ?"
Lúc này thanh âm Đại Hà từ bàn bên cạnh truyền đến, Lý Hà Hoa vội vàng nhìn lại liền thấy Đại Hà đang luống cuống tay chân lấy giẻ lau lau cái bàn.