"Ta định dẫn đệ ấy lên trấn trên cho đệ ấy học một cái nghề gì đó, sau này ở trên trấn mưu sinh không đến mức nuôi không được một nhà mấy miệng ăn."
Lý Hà Hoa gật gật đầu, đúng vậy, Trương Thanh Sơn đã đến tuổi suy tính con đường sau này, ruộng bề bề không bằng nghề trong tay, Trương Thiết Sơn nghĩ rất đúng.
Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng vuốt ve vai Lý Hà Hoa, đem tính toán trong lòng nói ra từng cái một: "Thanh Sơn lên trên trấn học nghề, nương ta ở nhà một mình ta cũng không yên tâm, không bằng đều lên trấn ở, cho nên ta dự định trước hết thuê một sân viện trên trấn ở tạm, chờ đến lúc trong tay có đủ tiền thì mua nhà. Sau này nhà đó sẽ để lại cho Thanh Sơn cưới thê tử về ở. Ta người đại ca này cũng chỉ có thể vì hắn làm được tới đó thôi. Về phần ta ..."
Trương Thiết Sơn cười với Lý Hà Hoa: "Về phần ta đến lúc đó không có chỗ ở chỉ có thể cầu thê tử thu lưu ta, được không thê tử?"
Lý Hà Hoa bị tiếng gọi thê tử của hắn làm cho không được tự nhiên, trừng mắt dỗi: "Ai là thê tử của chàng, không biết xấu hổ."
Trương Thiết Sơn ôm chặt eo nàng, hung hăng hôn lên gò má đỏ bừng của nàng một cái: "Nàng không phải là thê tử của ta thì là ai? Sau này ta không có nhà để về chỉ có thể xin nàng thu nhận, cho ta chút cơm ăn, đến lúc đó vi phu mặc cho nàng sai bảo, nàng nói hướng đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, nàng sai đánh chó ta tuyệt không đuổi mèo, được không?"
Lý Hà Hoa muốn liếc mắt xem thường nhưng nhịn không được bật cười, duỗi tay kéo gương mặt hắn sang hai bên, đem gương mặt anh tuấn kéo thành bộ dạng buồn cười, Trương Thiết Sơn cũng mặc nàng chơi, tùy nàng vui vẻ.
Lý Hà Hoa kéo đủ mới bày ra bộ đáng thi ân nói: "Vậy được, nếu sau này chàng biểu hiện tốt ta sẽ suy xét thu nhận chàng, biểu hiện không tốt vậy cũng không cần nữa."
Tuy Lý Hà Hoa nói vậy nhưng trong lòng nàng rất rõ tiền của Trương Thiết Sơn đã mua tửu lâu cho nàng rồi, trong tay hẳn là không còn tiền nên mới tính thuê nhà ở.
Nếu không mua tửu lâu cho nàng hắn tuyệt đối có thể mua một căn nhà thật to thật tốt trên trấn, cho nên Lý Hà Hoa không thể nào để hắn đi thuê nhà rồi lại cực cực khổ khổ tích góp tiền mua nhà. Tiền này nàng sẽ chi.
Tuy bây giờ tiền trong tay nàng cũng không đủ mua một cái viện, nhưng sau khi tửu lâu khai trương kiếm được nhiều tiền hơn, tin rằng không bao lâu là có thể mua một sân viện, đến lúc đó sẽ đưa cho Trương Thiết Sơn coi như tiền mua tửu lâu. Dù sao hiện tại bọn họ cũng không phải phu thê, nàng không thể tự nhiên dùng tiền của hắn, huống chi hắn còn có đệ đệ cùng nương phải chăm sóc.
Lý Hà Hoa nói: "Trương Thiết Sơn, chàng đừng thuê nhà, tiểu viện ta đang thuê vẫn chưa tới hạn, đến lúc đó mọi người cứ dọn vào đi, mọi người không ở để không cũng phí."
Chờ sau khi tiểu viện đến hạn đóng tiền thuê thì nàng cũng đã có tiền mua một sân viện, đến lúc đó trực tiếp để bọn họ vào , không để họ phải đi thuê nhà.
Trương Thiết Sơn nghĩ nghĩ, không chối từ gật đầu nói: "Được, cứ vậy đi. Đợi lát nữa ta nói nương thu dọn đồ cho ta."
Lý Hà Hoa nhớ tới tiền Trương Thiết Sơn đưa trước đó, từ trong lòng hắn nhảy xuống đến bên mép giường lấy ra túi tiền từ trong bao quần áo, lại đi trở về đưa túi tiền cho Trương Thiết Sơn: "Tiền này đưa chàng, đây là lúc trước chàng cho ta mua tửu lâu, bây giờ chàng giữ đi."
Trương Thiết Sơn nhìn nhìn túi tiền nhưng không nhận, ngược lại kéo Lý Hà Hoa một cái, lần nữa ôm nàng ngồi vào trong lòng, nói: "Tiền này cho nàng chính là của nàng, nàng giữ đi."