Tạ tẩu tử thấy vậy liền cao hứng nói: "Muội tử, hôm qua chỉ có một bàn, hôm nay vừa mở cửa đã tới bốn bàn, việc buôn bán sẽ càng ngày càng tốt cho mà xem."
Lý Hà Hoa cười tiếp tục động tác trên tay, hai tay hoạt động liên tục, một khắc cũng không ngừng, nhưng nàng cũng không thấy mệt, chỉ chút việc này đối với nàng không là gì.
Bởi vì phải nấu nhiều món, nên một mình Tạ tẩu tử phụ giúp không xuể, Trương Lâm thị thấy thế vội vàng chạy tới giúp đỡ rửa thái rau.
Bà phát hiện Lý Hà Hoa sẽ không chủ động phân phó bà làm việc, cũng không xem bà như một tiểu nhị sai vặt, việc này làm trong lòng bà vừa cao hứng tại vừa kỳ quái.
Bà nghĩ bản thân dù sao cũng lĩnh tiền công, nếu mà không làm thì cũng không hay, nên nhìn thấy việc gì cũng chủ động làm, chưa bao giờ trộm đứng ở phía sau lười biếng.
Tạ tẩu tử thấy thế cười cười nghĩ thầm, vậy mới đúng chứ đây mới là thái độ nên của một bà bà, xem ra sau này phải thường xuyên ở trước mặt bà ấy nói nhiều lời hay về Hà Hoa muội tử, để bà ấy biết Hà Hoa muội tử tốt như thế nào mà quý trọng.
Lý Hà Hoa nào biết tâm tư của hai người bọn họ, toàn bộ tâm tư nàng đều tập trung vào nấu ăn, nàng chính là như vậy, một khi chú tâm vào việc nấu nướng thì tất cả việc bên ngoài đều không để ý tới, đây cũng là nguyên nhân nàng nấu vừa nhanh lại vừa ngon.
Lý Hà Hoa triển khai toàn bộ thực lực, dù ba bàn hơn hai mươi món, nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ mất một canh giờ là xong, lúc các món đã hoàn thành nàng mới phát hiện cánh tay hơi mỏi, ngồi trên ghế nghỉ một chút.
Tạ tẩu tử hỏi: "Muội tử, mệt sao? Muội đừng ngồi ở phòng bếp, nơi này nhiều dầu khói, muội ra ngoài quầy đi, nghỉ ngơi một lát cho khỏe, trong một chốc lát chắc sẽ không ai tới nữa đâu."
Lý Hà Hoa ngẫm lại thấy cũng phải, vì vậy liền đến sau quầy ngồi, vừa hay quầy cao có thể che được nàng đang ngồi trên băng ghế nhỏ, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy.
Trương Thiết Sơn cũng biết Lý Hà Hoa vừa làm xong hai ba mươi món, lại còn là món chính, đau lòng hỏng rồi, vội đi rót chén nước, thổi nguội đưa đến bên miệng nàng: "Nào, uống chút nước đi."
Lý Hà Hoa lười giơ tay, liền uống luôn hết chén nước từ trên tay hắn, Trương Thiết Sơn thấy nàng uống xong thì sờ sờ mặt nàng: "Có đói không? Muốn ăn chút gì đó trước không? Ta đi gọi Tiểu Thanh làm cho nàng một phần cơm nhé?"
Kỳ thật Lý Hà Hoa cũng không quá đói, chỉ là gần đây Trương Thiết Sơn quản nàng rất nghiêm, buổi trưa cần phải ăn thật no, kiên quyết không cho nàng gầy nữa, vừa đến lúc ăn cơm liền thúc giục nàng ăn, còn phải tự mình nhìn nữa. Lý Hà Hoa nghĩ mình bây giờ cũng không mập nên cũng tùy hắn, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cho nên bây giờ Trương Thiết Sơn lại lại muốn giám sát nàng ăn cơm, nàng liền gật gật đầu: "Vậy chàng nói Tiểu Thanh làm cho ta một phần cơm đi."
Trương Thiết Sơn gật gật đầu vào phòng bếp, chỉ lát sau bung ra một phần cơm nhỏ ra, cũng không để Lý Hà Hoa tự mình động thủ, trực tiếp cầm muỗng đút cho nàng.
Lý Hà Hoa thấy thật quẫn bách, nàng phát hiện Trương Thiết Sơn đối với nàng còn cẩn thận hơn so với Thư Lâm. Mỗi lần Thư Lâm ăn cơm hắn đều không đút, để cho tiểu hài tử tự ăn, nói hoa mỹ là nam tử hán phải học tự lập.
Đến phiên nàng thì hắn rất thích đút cho nàng, giống như đối với tiểu hài tử. Nhưng mà không thể không nói, loại cảm giác được sủng ái cẩn thận chiếu cố quả thực rất ngọt ngào. Lý Hà Hoa há miệng ăn xong một muỗng cơm liền cùng hắn tùy ý trò chuyện: "Ta đoán sau này khách tới sẽ ngày càng nhiều, người xài tiền trên trấn đúng là không ít, chỉ cần tốn công sức một chút không lo không có khách. Hôm nay đã tới bốn bàn, sau này phỏng chừng sẽ nhiều hơn, nhưng một ngày chúng ta nhiều nhất chỉ tiếp tám bàn thôi, nhiều hơn thì chàng nói với người ta là không nhận."