"Đã đỡ hơn rất nhiều, ít nhất số lần gặp ác mộng có thể đếm trên bàn tay." Diệp Tuyết Chi bình thản đáp lại, chỉ là ý cười trên môi vẫn vô thức phai nhạt.
Mạc Kim Tân thấy thế liền hiểu, dù có đếm trên bàn tay được thì cũng chẳng hề ít, nên vì cho Diệp Tuyết Chi không muộn phiền, ả nói sang chuyện khác: "Tỉ tỉ, đây chả phải có hiệu quả sao? Hãy cứ tĩnh dưỡng thật tốt, muội tin rằng ác mộng năm xưa sẽ không thể theo tỉ nữa. Đúng rồi, hôm nay tỉ định chuẩn bị gì cho Thái Tử vậy."
Nghe đến chuyện liên quan đến Huyền Trức Tuyên, vẻ mặt Diệp Tuyết Chi bỗng thay đổi, bên miệng cứng nhác.
Nhìn biểu hiện này, Mạc Kim Tân không vui khuyên nhủ: "Tỉ, tỉ và Thái Tử đã trải qua năm năm phu thê, cũng đã quyết bên nhau đến bạc đầu, tại sao cho tới hiện tại tỉ không thể vì Thái Tử làm một điều gì đó?"
"Kim Tân, muội không hiểu ta sao? Ta có thể ở bên hắn đã là vì hắn rồi." Diệp Tuyết Chi cụp mắt, che đi sự buồn bã dần hiện bên trong đó, nỗi lòng bản thân vô vàn thứ cần suy xét, nàng ta không phải chưa từng muốn vui vẻ vì Huyền Trức Tuyên, nhưng mỗi lần dự tính cũng hắn thì những chuyện đau lòng xen tổn thương năm xưa lại hiện hữu.
Huyền Trức Tuyên không chỉ tước đi tình yêu với Uyên Thành, mà còn hại chết đứa trẻ chưa kịp sinh của nàng ta, và cả rất nhiều việc khác, nay có thể ở bên nhau năm năm dài, Diệp Tuyết Chi thấy mình đã vô cùng cố gắng.
Nhưng người xung quanh luôn không hiểu thấu, một hai khuyên nhủ, ngay người thân thiết nhất là Kim Tân, đôi lúc sẽ nhắc tới, hết lần này đến lần khác, Diệp Tuyết Chi cảm giác như nỗi đau bị khơi lại, người cố tình vô ý bới móc lên.
Thứ hỏi một vết thương có thể lành hay không khi cứ bị ấn vào? Nên càng nói càng chẳng thể đến đâu.
Diệp Tuyết nổi bão lòng, Mạc Kim Tân ấy vậy vờ không nhận thức, tiếp tục nói mấy lời khuyên, ngoài mặt tiếc nuối, gắng gượng nói tốt, chả qua tại lòng sớm cười thầm, khinh thường đối phương..
Ở Mạc Kim Tân có chán ghét ghen tị, bởi vậy việc làm cho Diệp Tuyết Chi thống khổ thực sự rất tốt,
Mỗi lần cảm thấy buồn chán, cần tới đây nhìn nữ nhân này tự dày vò, mọi thứ không vui tan biến hết thảy.
Cơ mà không lâu nữa ả sẽ chẳng cần đến.
Diệp Tuyết Chi không hay ý nghĩ trong đầu Mạc Kim Tân, cứ trao tín nhiệm về vị muội muội mười năm gắn bó, tự nhiên bỏ qua chuyện bị khơi mào nỗi khổ của bản thân.
Hai người nói chuyện một hồi, bỗng nô tì tiến vào phòng, điệu bộ hối hả hướng Diệp Tuyết Chi nói: "Thái Tử Phi, không hay rồi, Uyển Liên ở chỗ Thái Tử báo lại, Thái Tử bên kia đang cùng một nữ tử khác..." Lời chưa nói xong nô tì vô tình bị đẩy sang bên, tiếp đến bóng dáng Diệp Tuyết Chi lướt qua người.
Tốc độ nhanh chóng tới mức Mạc Kim Tân không kịp phản ứng, thời điểm tỉnh táo lại còn mỗi mình nô tì đứng ngơ ngác, Mạc Kim Tân tức thì cau mày, đưa mắt trừng người nô tì, sau nâng bước chân đi qua.
...
"Thái Tử, người làm như vậy Thái Tử Phi không để tâm sao?" Tiếng Tân Phương Phương khàn khàn vọng từ phòng ra, bên trong lúc này Tân Phương Phương lùi ở góc tường, vẻ mặt nàng hiện rõ khó chịu, hai má đỏ bừng lên do hiệu quả của Xuân Dược phát tác.
Cả người loay hoay kháng cự, đôi bàn tay ôm chặt lấy thân mình, hai mắt đề phòng nhìn về phía trước, ở đó chính là Thái Tử Huyền Trức Tuyên đang tiến lại gần.
Phần Huyền Trức Tuyên nghiêng đầu, bước chân chậm rãi, ánh mắt đầy ý vị nhìn Tân Phương Phương, sâu trong con ngươi hắn phản chiếu cảnh tượng thân thể thiếu nữ co rụt một chỗ, lại dưới tác dụng của thuốc hơi thở gấp gáp, tay chân thoảng chốc cựa quậy chẳng yên, y phục chỉnh tề cũng bởi những lần giãy giụa dần trở nên nhăn nhún, rời rạc, càng khiến da thịt mềm mại trắng nõn bên trong lộ rõ.
Một màn nóng bỏng như vậy đập vào mắt, Huyền Trức Tuyên đương nhiên hài lòng, không chút để ý nói: "Nàng ấy hiểu rõ vị trí của mình trong lòng bản Thái Tử, nên sẽ không nhìn tới chuyện nhỏ nhặt này."
"Kể cả khi nghe tin Thái Tử lấy thêm Trắc Phi?" Tân Phương Phương chịu đựng cảm giác nóng rực, kìm nén tiếng thở gấp gáp, chậm chạm nói tiếp: "Nếu như hôm nay người một hai muốn có được tiểu nữ, vậy thì dù có chết tiểu nữ cũng sẽ ép người đường đường chính chính lấy tiểu nữ làm Trắc Phi."
Ngày hôm nay, trong sạch, mặt mũi, thân thể nàng đều lót mí mắt của Huyền Trức Tuyên, giới hạn cuối cùng là trinh tiết, nếu có thật mất đi, nàng đây chẳng ngại liều chết một phen.
Ai cũng có điểm cuối, nàng sẽ chạm đến điểm cuối mà Huyền Trức Tuyên luôn giữ gìn, là vị trí Trắc Phi.
Huyền Trức Tuyên động chạm nữ nhân, đem nữ nhân về làm thiếp, chỉ là bất luận thế nào đều chừa bỏ vị trí Trắc Phi gần nhất với Thái Tử Phi kia, có thể không là điểm cuối, nhưng nó chắc chắn là điểm kiêng kị.
Điểm này cũng là sơ hở, biết đâu vì nó nàng thoát thân được.