Lời Tân Phương Phương tuôn rơi, làm sắc mặt Huyền Quân Quân thêm u tối vặn vẹo, phần Hàn Phong Vũ không dám tin những gì mình nghe, ánh mắt ngờ vực hướng về Huyền Quân Quân hỏi lại: "Lời muội ấy nói là thật sao? Huyền Quân Quân, người lợi dụng ta như thế khác gì thượng thư kia đâu!"
"Phong Vũ, đừng nghe Tân Phương Phương hồ ngôn loạn ngữ, ta đã nói rằng ta chưa tìm đủ chứng cứ để uy hiếp thượng thư thả người!" Huyền Quân Quân lên tiếng giải thích.
Tuy nhiên lại bị Tân Phương Phương đánh gãy lời ngụy biện: "Huyền Quân Quân, ta có hồ ngôn hay không chính bản thân ngươi biết! Ta đây tin tưởng thế lực ngươi đang nắm có thể thừa sức cứu người từ tay thượng thư, không thì vào ngày thành hôn ngươi vạch trần tội trạng của thượng thư, để Hàn Phong Vũ nhân cơ hội tố cáo trước hoàng thượng, lúc ấy thượng thư trốn thoát bằng trời. Chả qua ngươi không làm, cái gì cũng không, ngoài lừa gạt lưu giữ Hàn Phong Vũ bên người mình!"
Huyền Quân Quân nghe lời nàng, mắt lại nhìn Hàn Phong Vũ mếu máo đau lòng rồi nhắm mắt không nhìn, hắn ta bắt đầu giận dữ quát tháo: "Tân Phương Phương! Ngươi không muốn chết thì câm miệng lại."
Tân Phương Phương bỗng cười cợt nhã, nàng bày ra tư thái của nữ phản diện đáp trả Huyền Quân Quân: "Sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ câm miệng sau những thứ ngươi gây nên cho ta à? Chắc ta nói ít đi vài câu thì ngươi chỉ đánh ít vài cái thôi. Nào qua đây, giải thích cho huynh ấy nghe đi, vì lý do gì mà ngươi phải ngăn cản người khác giúp đỡ huynh ấy, là do ngươi sợ huynh ấy xa rời ngươi, hay vì ngươi sợ huynh ấy hồi tâm chuyển ỷ với ta vậy?"
Một hai lời lần lượt vang lên, rõ ràng sắc nhọn như kim, lại đâm sâu vào lòng hai nam nhân, khiến kẻ căm hận oán, người nín nhịn khổ sở. Chẳng biết qua bao lâu Huyền Quân Quân đột nhiên động thủ, hắn ta nhanh chóng tách Hàn Phong Vũ khỏi ngân châm từ Tân Phương Phương, đồng thời đem ma trảo đánh vào nàng.
Nhưng đúng lúc này hai bàn tay khác đưa ra kéo người về phía sau tránh thoát khỏi đòn đánh, tại thời khắc đó, Tân Phương Phương nhận thức một cánh tay che chở nàng, một tay đối chọi cùng Huyền Quân Quân. Theo bản năng nàng ngẩng đầu nhìn lên xem, đập vào mắt chẳng ai khác ngoài Huyền Uyên Thành.
Huyền Uyên Thành nghiêm mặt bảo vệ Tân Phương Phương trong vòng tay mình, một bên chuyển động tác, dồn sức đánh lùi Huyền Quân Quân xuống xa họ, tất cả hành động lưu loát liền mạch, khiến đối phương không kịp phản ứng. Chàng không quên cất giọng nói: "Đoan vương, thù cũ còn nguyên, mà ngươi định có thêm hận mới, còn ra tay tàn độc đến thế."
"Huyền Uyên Thành, đến đúng lúc lắm, hãy xem lại vị vương phi mà bản thân rước về đi." Huyền Quân Quân vừa chế nhạo nói, vừa thu tay, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
"Vương phi nhà ta chỉ đi gặp gỡ ca ca đã lớn lên và chăm sóc nàng ấy từ thuở nhỏ thôi, ngược lại là Đoan vương, ngươi đánh thuộc hạ ta, rồi muốn ra tay với cả vương phi của ta, thì ai mới là kẻ cần xem lại?" Huyền Uyên Thành không mặn không nhạt đáp lời, Huyền Quân Quân lập tức trừng mắt.
Hắn ta có phần khó hiểu, "Cái gì mà ca ca? Huyền Uyên Thành, ngươi đừng quên trước khi ngươi trở về đây, Tân Phương Phương từng ở trong lễ thành hôn của bản vương náo loạn cướp Hàn Phong Vũ đi, điều ấy đủ để hiểu nữ nhân bên cạnh ngươi thích nam nhân khác. Bây giờ ngươi lại muốn mắt nhắm mắt mở bỏ qua?"
Thật sự, một đại nam nhân không chỉ bao biện thay nữ nhân mình cùng nam nhân khác, còn thản nhiên giúp đỡ người nọ như Huyền Uyên Thành, quả thực hắn ta mới thấy lần đầu. Chẳng lẽ Huyền Uyên Thành không thích Tân Phương Phương nên chẳng hề bận tâm?
Ý nghĩ trong đầu nảy ra, Huyền Quân Quân chưa kịp tự giải đáp thì Huyền Uyên Thành phía trước nhếch miệng nói: "Nhắc tới trước đây, ta chỉ để ý Đoan vương thương tổn hai bàn tay của nàng ấy, tới bây giờ vẫn lưu lại vết sẹo đáng nhớ. Nay nhân đây chúng ta tính toán lại một thể."
Dứt lời, chàng đi đến gần Huyền Quân Quân, nhanh chóng chuyển động nội lực, tung ra chiêu đầu tiên. Huyền Quân Quân thấy vậy không tiếp tục nhân nhượng mà tiếp đón mọi thứ. Hắn ta vô tình thuận theo nhắc lại chuyện xưa: "Muốn tính toán phải là bản vương tính với ngươi, Huyền Uyên Thành, năm đó là ngươi cướp hết công lao của ta, do ngươi nhân cơ hội ta ngã xuống để giẫm lên!"
"Chiến tranh biên cương ai cũng có công, huống hồ đây là đấu tranh vì quốc gia, chứ không phải tranh giành giang sơn, nên chẳng có ai giẫm lên nhau, có chăng thì diệt quân địch để thắng lợi." Chàng nhẹ nhàng trả lời, xoay người tránh né cú đánh trí mạng từ Huyền Quân Quân.
Huyền Quân Quân một thời xứng danh Chiến Thần, chiến công hiển hách, Huyền Uyên Thành lại là Tướng Quân bất bại, người giành bình yên về cho Tiên quốc. Cả hai người cũng cùng nhau dẫn binh đánh trận mấy năm, tuy nhiên Tân Phương Phương thấy rõ giữa hai nam nhân đều không ai ưa ai, thậm chí nàng cảm giác Huyền Quân Quân rất hận chàng.
Có lẽ vì tên nam chính Quân quần què mất nết kia cay cú chăng? Chàng đã nói nàng biết về chuyện xưa, hắn ta bại trận một lần, làm quân ta tổn hại không ít, dẫn đến Hoàng thượng tức giận, trách phạt không cho tiếp tục dẫn binh, phần chàng lại đánh thắng diệt quân địch, diệt một quốc gia, được Hoàng thượng ban thưởng coi trọng, Vì vậy hắn ta ghi thù in hận, luôn nghĩ chàng cướp hết công lao.
Mặc dù trong truyện không nhắc nhiều về chiến tích năm xưa, nhưng nàng chưa hề nghĩ mọi chuyện là như thế.
Nhưng kể ra chàng nói đúng, công bằng ở chiến chinh sa trường, những chiến công không phải của mỗi một người, mà của cả binh sĩ đã tử trận, và binh sĩ còn sống, nếu trách thì trách Hoàng thượng thiên vị, chứ sao ôm hận người ta?
Chẳng lẽ hắn ta cho rằng chàng năm đó làm ngư ông đắc lợi?
Vừa nghĩ đến đây, Tân Phương Phương thấy Huyền Quân Quân cả giận thốt lên: "Huyền Uyên Thành, ngươi nghĩ kĩ lại đi, năm đó từ khi bắt đầu đến sắp kết thúc, bản vương mới là người thắng trận nhiều nhất, mà đường dài thì ngựa mệt, sơ xuất là điều khó tránh khỏi. Có điều phụ hoàng lại chỉ hướng ngươi khen ngợi!" Nói rồi hắn ta rút ra chủy thủ đâm sang Huyền Uyên Thành, từng nhát một đều mang lực sát thương lớn.
Huyền Uyên Thành cau mày, không phản ứng kịp thời bị Huyền Quân Quân đâm trúng bả vai, cảm nhận chủy thủ xuyên qua da thịt, ghim sâu vào xương tủy mình, dần tạo nên đợt nỗi đau lan tràn. Chàng mím môi chịu đựng, cúi đầu nhìn máu tươi bản thân chảy dài, rồi nhìn con ngươi Huyền Quân Quân đầy tơ máu kia.
Tư thế của hai người là kẻ trên đâm xuống, làm người dưới quỵ một chân, Huyền Uyên Thành hiểu rõ muốn đẩy người ra thì phải đứng vững hai chân và dùng nội lực đánh lên đối phương, đồng nghĩa chàng bắt buộc phải dùng sức ở chân bị thương,
Một khi dùng sức bên chân đấy sẽ không cự được...
Chỉ là hôm nay chàng không dứt điểm, Huyền Quân Quân tiếp tục làm bừa!
Huyền Uyên Thành quả quyết định đoạt, nắm chặt tay dồn lực đứng lên, sau tung hai tay ra nhắm vào lồng ngực Huyền Quân Quân đánh mạnh.
Một chiêu này, triệt để làm Huyền Quân Quân bay lên rồi ngã xuống đất.
[Mấy hôm nay trời Bắc đã lạnh, độc giả hãy mặc ấm kẻo ốm nhá! Tình hình dịch bệnh lại thêm thời tiết thay đổi thế này phải chú tý hơn.]