Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 143

Huyền Uyên Thành tỉnh lại, thứ đầu tiên cảm nhận là sự yếu ớt trong thân thể mình cùng nỗi đau từ vết thương trên bả vai, chàng hơi động đậy chống tay ngôi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng rộng lớn quen thuộc, chỉ là ánh nến tắt không còn sáng.

Chàng không vội gọi người, ngược lại tựa lưng vào giường, tâm trí suy nghĩ về những thứ xảy ra. Từ lúc trúng độc ngất đi trên xe ngựa, cho tới nửa tỉnh nửa mê tại giường, mặc dù mắt không thể mở ra, bên tai chàng cũng nghe thấy tiếng từng người nói chuyện, cảm giác luôn có người cạnh mình.

Hơn nữa tại thời điểm mê man, Huyền Uyên Thành đều biết mình bị người ép uống thuốc, mỗi một lần chạm môi là tràn ngập mùi vị đắng ngắt, nhưng nhờ vậy chàng mới tỉnh lại.

Huyền Uyên Thành nghĩ đến đây, bỗng cửa bên ngoài mở ra, ánh nến len lỏi vào thắp lên tia sáng trong phòng tối đen, nghe động tĩnh chàng theo bản năng quay đầu nhìn, tức khắc trông thấy hình dáng thiếu nữ dưới ánh sáng lay lắt lộ rõ ra. Thiếu nữ là Tân Phương Phương, lúc này nàng xõa tóc, bên ngoài thân khoác áo choàng đơn giản, đôi mắt cùng gương mặt đầy xúc động, bước chân nàng hướng tới giường, miệng cất tiếng gọi chàng; "Vương gia, người đã tỉnh rồi."

Chàng mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu thay câu trả lời, ánh mắt Tân Phương Phương sáng ngời mừng rỡ, tiếp tục hỏi: "Vương gia thấy trong người thế nào, còn khó chịu không? Người đói bụng sao?"

"Đều không sao, đã tốt rất nhiều rồi, nhưng đêm rất khuya mà, sao nàng chưa nghỉ ngơi đi?" Huyền Uyên Thành đáp trả, câu cuối cùng quan tâm đến nàng.

Tân Phương Phương lắc đầu, "Thời gian còn nhiều, có thể nghỉ ngơi sau, mấy ngày vương gia không có ăn gì hết, giờ thiếp bảo hạ nhân nấu cháo cho người nhé!" Nàng dứt lời, sau kêu hạ nhân đi làm, bản thân ngồi xuống cạnh mép giường, chờ hạ nhân mang cháo nóng lên liền nhận lấy mà từ từ đút chàng ăn.

Huyền Uyên Thành tự biết vết thương chính mình không tiện động đậy, nên chấp nhận để nàng giúp bản thân ăn.

Cả hai người im lặng mãi cho đến lúc bát cháo trên tay Tân Phương Phương thấy đáy, Huyền Uyên Thành mới từ tốn hỏi: "Nàng làm cách gì lấy được thuốc giải từ chỗ Huyền Quân Quân?"

"Không có cách gì, chỉ là dùng những thân nhân của Hàn Phong Vũ ra ép hắn đóng kịch trúng độc trước Huyền Quân Quân thôi, thật ra thiếp cũng chẳng dám chắc chắn sẽ thành công đem thuốc giải về, vì đây là đánh cược xem tình cảm Huyền Quân Quân đối với Hàn Phong Vũ có đủ nhiều không. Nếu như không đủ thì thuốc giải không thể tới tay." Nàng chậm rãi giải thích chuyện gì xảy ra ở các ngày qua, tóm tắt một lượt để chàng hiểu.

Huyền Uyên Thành nghe hết tất thảy, chàng có hơi nhướng mày suy tư, rồi mở miệng nói: "Trước đó nàng từng nói mẫu thân Hàn công tử đối với nàng rất tốt, giờ nàng vì ta mà lợi dụng họ như vậy, nàng đứng trước họ sẽ phải khó xử thế nào chứ?"

Chàng hiểu rõ quá khứ nàng không có mẫu thân che chở, bù lại tại thôn nhỏ có vị bá mẫu kia thay thế chăm sóc nàng, nhìn nàng lớn lên, dù không phải mẫu thân sinh nhưng khẳng định tồn tại tình nghĩa nhiều năm, hơn nữa vốn dĩ ban đầu định cứu người về để đổi lấy chút manh mối, hiện giờ thành ra thế, chàng làm sao yên được lòng.

Tân Phương Phương mỉm cười, khẽ khàng trả lời: "Không sao, thiếp bù đắp cho họ thỏa đáng sẽ không để họ biết được điều gì hết, như vậy chẳng đến nỗi khó nhìn mặt nhau."

"Vậy nếu không giấu kỹ cứ thẳng thừng rằng đây là ý của ta, nàng không có liên quan gì cả." Huyền Uyên Thành đưa ra biện pháp khác để nàng trong sạch, dáng điệu hoàn toàn bao che cho thê tử minh, vì suy cho cùng do cứu chàng, nàng mới sử dụng cách thức tuyệt tình với người quen thuộc.

Chuyện chịu trách nhiệm lỗi lầm này, chàng đương nhiên vui vẻ nhận lấy.

Nàng bên này tựa hồ nghe hiểu ý chàng, cũng gật đầu tiếp nhận, bỗng nàng dường như nhớ ra điều gì, lập tức nói thêm: "Vương gia, bên phía Nhân Tộc lại gửi thư đến, nói muốn người trở về trước thời gian đã định, thúc giục  nhanh chóng cùng thiếp sinh hài tử."

"Chúng ta còn chờ Ôn Khanh hồi kinh cùng đi, vì chỉ có Ôn Khanh biết cách khiến nàng giả hoài thai được, nhưng đã vậy thì chúng ta khởi hành trước, sau này hội ngộ cũng không muộn." Huyền Uyên Thành vừa nói vừa nhìn Tân Phương Phương, lòng một mảnh suy tư.

Đáng lẽ chàng tính toán để nàng giả hoài thai ở Kinh Thành, sau cùng về Nhân Tộc phối hợp lừa gạt các Trưởng lão, như vậy không phải lo lắng các Trưởng lão tính kế, tại sự thúc giục từ bọn họ làm chàng nghĩ tới hai người về Nhân Tộc liền bị bắt ép viên phòng thật, khi ấy rất khó tránh.

Tuy nhiên hiện giờ lại không thể mượn cớ kéo dài thời gian, bởi Nhân Tộc vừa gửi thư, dù có lý do chính đáng cũng không thể khiến bọn họ tin tưởng hay nghĩ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vả lại chàng không muốn người Nhân Tộc nảy sinh nghi ngờ sớm ở thời điểm vừa bắt đầu này.

Bởi vì người Nhân Tộc có tính phòng bị, khi lòng nghi hoặc nổi lên sẽ không bao giờ thả lỏng tinh thần, lúc đó càng khó khăn lừa gạt bọn họ.

Huyền Uyên Thành vừa nghĩ vừa quyết định, phần Tân Phương Phương lại hơi lo lắng nói: "Vương gia, thương thể của người thì sao? Thời gian định là nửa tháng sau, bây giờ người bị thương cần tĩnh dưỡng mà phải đi sớm hơn dự kiến..."

"Không sao, vết thương này sẽ mau lành thôi, chả qua từ giờ nàng hãy giúp ta chuẩn bị một vài thứ cần thiết." Chàng nửa an ủi nửa dặn dò nàng.

Bình Luận (0)
Comment