Tân Phương Phương hiểu, có người đã nói chuyện Tân Cầm Nhi kể cho Thừa Tướng nghe, biết Tân Cầm Nhi không phải thực sự dại dột vì tình mà một phần là bị mưu tính, nên có lẽ ông ấy nhất thời nổi nóng lên hạ lệnh giết người khác.
Nhưng bất kể giết người hay bắt người đều là lựa chọn tệ hại. Nghĩ xem, nếu giết chết Tinh Thược ở thời điểm tin đồn lan tràn như hiện tại thì thiên hạ sẽ không khỏi suy diễn đến tình huống Thừa Tướng âm thầm giết người trong cuộc nhằm bịt đi những việc bại hoại nữ nhi ông làm.
Dù có xử lí gọn mọi thứ cũng vẫn không tránh được ảnh hưởng từ bên ngoài. Chưa kể kẻ phía sau kia còn tồn tại, đối phương khả năng là kẻ thù địch, và mục đích thật sự của hắn ta là để Thừa Tướng ra tay, giăng bẫy chờ sẵn ông ấy lọt xuống.
Vì vậy trước mắt không thế để Thừa Tướng làm ra hành động quá mức.
Suy nghĩ trong đầu xong, Tân Phương Phương mặc kệ lời quát mắng của Thừa Tướng, kiên trì nói: "Phụ thân, mọi người trong phủ đều mong người bình tĩnh mà đem kẻ phía sau tính kế ra ánh sáng! Chứ hoàn toàn không muốn người tổn thương người vô tội. Kể cả bây giờ chúng ta chịu đựng, cũng là để một lần tóm gọn hết, như vây Tân phủ sẽ không có ai phải chịu uất ức về sau!"
"Đại nhân, Nhị tiểu thư nói đúng lắm, tên Tinh Thược chỉ là một quân có trong bàn cờ, biết đâu hắn ta lại là mồi nhử thôi." Người thuộc hạ nói theo Tân Phương Phương.
Dường như người thuộc hạ cũng nghĩ tới điều này, lại không dám nói, sợ Thừa Tướng không nghe lọt tai thêm tức giận.
Là có Tân Phương Phương xen vào mới dám thốt ra.
Thừa Tướng nghe, đôi mắt đen dừng lại, ông nhất thời mím môi im lặng.
Lúc Tân Phương Phương tưởng chừng Thừa Tướng sẽ tiếp tục dạy dỗ mình bỏ những lời kia qua tai thì bất chợt nghe được ông ấy trầm giọng hướng người thuộc hạ ra lệnh: "Đi xác thực xem người muội muội kia có phải quan trọng với Tinh Thược không, nếu phải sắp xếp tiếp cận."
"Phụ thân..." Tân Phương Phương bất đắc dĩ khẽ gọi, nàng nhướng mày nhìn Thừa Tướng.
Chẳng lẽ ông ấy định làm theo cái ý kiến tối tàn bắt người kia?
Thừa Tướng quay qua, dưới cái nhìn nghi hoặc từ Tân Phương Phương, hiển nhiên ông biết nữ nhi mình nghĩ cái gì, nên thấp giọng nghiêm túc nói: "Nếu muội muội Tinh Thược thực sự quan trọng, thì chính con sẽ đi kết bằng hữu với nữ tử đó, lấy tín nhiệm của nữ tử trước."
"Hả?" Tân Phương Phương há miệng, không theo kịp tiết tấu Thừa Tướng.
Nhưng vài giây sau nàng tự nhiên nghĩ ra.
Không tổn thương, nhưng khẳng định lợi dụng! Thừa Tướng đang ý định từ muội muội Tinh Thược lấy chút thông tin ư? Hay là để Tinh Thược nếm trải cảm giác thân nhân quan trọng bị lừa gạt?
Cơ mà, nàng tại sao là người thực hành?
Suy nghĩ không thấu lí do, Tân Phương Phương theo bản năng hỏi: "Phụ thân, tại sao là nữ nhi?"
Thừa Tướng nâng tay, bàn tay đặt xuống bả vai Tân Phương Phương, ông hé miệng trả lời: "Chẳng phải muốn làm tỉ tỉ tốt sao? Đây là cơ hội của con, cũng là cơ hội để tỉ muội trở nên thân thiết hơn."
Ông luôn biết hai nữ nhi nhà mình bằng mặt không bằng lòng, xem như lần này thúc đầy cả hai lại gần nhau. cùng để Cầm Nhi trong suy sụp trông thấy được dù có ra sao cũng vẫn còn người quan tâm con bé, vì con bé không ngại làm việc.
Tinh thần theo sau phấn chấn hơ!, vượt qua được khổ sở.
Phần Phương Phương có tiếp cận được muội muội Tinh Thược, lấy chút manh mối không thì không quan trọng.
Chỉ là nhờ Phương Phương ông tỉnh táo nghĩ lại, nếu mà kẻ đứng sau cố tình nhắm tới hủy hoại Tân phu và ông, kẻ đó nhất định tiếp tục ra tay. Điều cần làm chính là cẩn thận sắp xếp, chủ yếu chờ đợi lần hắn ra tay tiếp theo.
Tân Phương Phương không biết Thừa Tướng suy tỉnh cái gì lử hiện tại, nàng chỉ rõ lời ông vừa nói kia là muốn tình tỉ muội mình giữa Tân Cầm Nhi gia tăng.
Tuy từng không thích nhau, đá đểu mắng xéo, nhưng không phủ nhận được vẫn là tỉ muội, thấy Tán Cầm Nhi gặp nạn, bản thân nàng chẳng nhịn được đi qua.
Cảm giác lúc đấy như có thứ gì thôi thúc trong lòng não nề, không đành tâm để đến khi vô thức đi hành động tay chân.
Rất có thể là nhận thức tình thân.
Nếu đã vậy, mềm lòng một lần giúp đỡ, thêm lần nữa có sao?
Tân Phương Phương cuối cùng cong môi, gật đầu chấp thuận, "Nữ nhi rất mừng vì phụ thân trở lại bình tĩnh. Lại hiểu ý người! Nữ nhi sẽ làm hết sức mình, chứng tỏ bản thân xứng đáng làm tỉ tỉ!"
...
Ba ngày sau, lức vết thương trên chân Tân Phương Phương khỏi hẳn, là lúc nàng cùng người của Thừa Tướng đi ra ngoài, đến con đường gần Nam Quán.
Hai.người mang y phục thường dân, đứng ẩn mình vào nơi tối, dưới khoảng trời tầng lớp mây đen bao phủ, khiến một vùng mất đi ảnh sàng, biểu hiện sắp mưa.
Cả hai đưa mắt ra xa nhìn nữ tử có bộ dạng tóc tai đơn sơ hơi rồi, y phục trên người khâu vá bần hàn nhất trong đám người qua lại.
Nhìn hồi lâu, người bên cạnh Tân Phương Phương xác định đó là nữ tử cần tìm: "Chính là ả, tên Tinh Thu, là người thân duy nhất của Tinh Thược. Hắn ta cực kì cẩn thận bảo hộ ả, nhưng khả năng có giới hạn..."