Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 14

“Ngươi sao rồi?” Sáng sớm Hiên Viên Triệt đã đến Nhã Phượng các, quan tâm hỏi thăm bệnh tình của nàng.

”Đều đã không sao.”

Nàng ngồi trên giường thấy Hiên Viên Triệt bước vào cũng không thèm đứng dậy hành lễ, cũng không trang điểm chảy tóc. Vẫn là bộ dáng bạch y thoát tục cùng tóc dài buông xõa. Biết hắn đã sáng tỏ dung mạo của nàng nên nàng cũng không cần mang khăn nữa, bộ dáng xinh đẹp, phong tình vạn chủng nói không nên lời.

”Vậy thì tốt.” Hắn quả thực mê luyến nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng, dục vọng nam nhân nguyên thủy vì nàng lại thức tỉnh, bất quá hiện tại bị gương mặt bực tức vô thành nắm của nàng phá hủy tất cả.

”Ngươi có chuyện gì sao?” Hắn ngồi xuống giường, phượng mâu nheo lại hỏi nàng.

”Không có!” Nàng bĩu môi quay mặt đi, tay trắng nõn khoanh trước ngực, nhớ lại chuyện đêm qua càng khiến nàng thở hồng hộc.

Hắn nhướng mày, nàng hôm nay thực gan dạ, thường ngày đối hắn một bộ dạng chân chó, không dám hành động lỗ mãng, hôm nay lại cả gan hằng hộc với hắn, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Nhưng mà hắn một chút tức giận cũng không có, chỉ là thích thú quan sát người ngọc trước mặt, bộ dáng giận dỗi cũng quá chọc lòng người đi.

”Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?” Phượng mang ý cười nồng đậm, nhưng bộ dáng lại thập phần nguy hiểm.

”Ách, ta ta... “ Nàng nhất thời bừng tỉnh, lắp bắp không biết nên nói gì, nha, có phải nàng chán sống rồi hay không, cư nhiên lại cư xử như thế với tên Hiên Viên Triệt này.

”Hi! Chào buổi sáng!” Nàng thực sự hết biết nên nói gì rồi!

”Ha ha” Nhìn bộ dáng giật mình cùng gấp rút biến hóa vô cùng ngốc nghếch của nàng khiến hắn thực buồn cười, nhịn không được liền bật ra thành tiếng.

Biết hắn đùa giỡn mình, nàng thực hận không được ăn thịt hắn, bĩu môi hồng bất mãn.

”Nha! Cười đủ chưa?” Nàng phồng má giận dỗi, bây giờ nàng không có tâm trạng để hắn đùa bỡn a!

”Đã đủ!” Hắn ho khan một tiếng, quay trở lại hình tượng mỹ nam lãnh khốc ban đầu, khiến nàng chóng mặt, hắn cũng trở mặt nhanh quá đi!

”Ngươi vì sao lại che giấu dung mạo của mình?” Nhìn gương mặt hồng nộn, đáng yêu của nàng, hắn không kiềm được đưa tay nhéo nhéo cái má non mịn. Ừm, xúc cảm rất tốt!

”Cái này... “ Ta cũng không biết!

Hắn ngồi yên chờ đời câu giải thích của nàng, mà tay lại không yên như thế, vẫn một mực nhéo nhéo, khi thì xoa xoa khiến nàng đổ mồ hôi hột. Nàng không phải bé con để hắn nựng đâu!

”Haiz! Chính là ta không muốn rước thêm phiền toái.” Nàng lần nữa nói theo suy nghĩ của mình, tay giơ lên muốn kéo cái tay đang làm loạn trên mặt nàng.

”Phiền toái của ngươi?” Hắn mặc kệ cự tuyệt của nàng, vẫn kiên trì bẹo má phấn nộn, lại chú tâm muốn biết nàng rốt cục chịu ủy khuất gì.

”Nói ra đều không có ích lợi gì.” Nàng thở dài một hơi, mắt cũng buồn bã rũ xuống.

”Ta... “

”Hoàng thượng, văn võ bá quan đều đã có mặt đầy đủ.” Hắn chưa nói hết câu liền bị giọng nói bán nam bán nữ của Lâm cong cong đánh gãy, cũng đã đến lúc hắn nên vào triều. Lưu luyến buông tay khỏi má của nàng.

Nhìn nàng một lần, rồi xoay người cất bước rời khỏi.

”Tiểu thư?” Đúng lúc này Tiểu Thanh, Tiểu Trúc còn có Trần Phúc cùng Lâm Đinh đến.

Nhìn mặt nàng đỏ bừng một mảng, bốn người liền giật mình: “Là hoàng thượng đánh người sao?”

”Nào có, chỉ là hắn bẹo má ta!”

Nha! Thì ra là thế!

Mà khoan ---

Cả bốn người liền trừng lớn mắt, gì chứ, hoàng thượng thường ngày lạnh lùng, vô cảm lại đi bẹo má tiểu thư đến đỏ ửng luôn sao? Thực khó tin!

”Sao hôm nay các ngươi lại đến cùng một lúc thế?” Nàng gạt đi chuyện đó, mắt tròn xoe nhìn từng người trước mặt nghi hoặc hỏi, thường ngày không phải là Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc đến trước, rồi sao đó mới là Trần Phúc cùng Lâm Đinh hay sao?

”Tiểu thư, ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?” Tiểu Thanh bóp trán, ngay cả ngày quan trọng này mà tiểu thư cũng quên.

”A! Là ngày gì?”

”Chính là ngày giỗ của Nhị phu nhân.”

A! Đúng rồi, hôm nay chính là ngày giỗ của nương nàng.

Nàng chỉ là một linh hồn mượn thân thể của Nhan Tích Phàm mà sống lại, nhưng là mọi cảm xúc của nàng ta nàng đều cảm nhận được hết, nhưng là hầu như tất cả đều là đau đớn sâu sắc.

Trong đầu nàng hiện lên bóng dáng một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, bên môi luôn nở nụ cười ôn nhu “Phàm nhi của mẹ!”

Thương tâm trong lòng bỗng nhiên lan tràn, khuếch tán ra. Nước mắt như trân châu lăn dài trên má. Nương! Con thực nhớ người!
Bình Luận (0)
Comment