“Không ngờ Thường Hiên vương gia lại có nhã hứng tao nhã như thế.” Âm thanh kiều mị, ngọt ngào cất lên, trêu chọc lòng người rạo rực, Thường Hiên cười nhạt xoay mặt nhìn vào nhan sắc phong hoa tuyệt đại của Đệ nhất mỹ nhân thiên hạ -- công chúa Tang Vô Yên.
Nàng vận huyết y rực rỡ, đứng dưới rừng cây anh đào đang nở rộ xinh đẹp thì thật nổi bật, thật yêu mị.
Bất quá vẫn là không hề quyến rũ được ánh mắt của Thường Hiên, hắn gật đầu chào hỏi, sau đó lại xoay người trở lại, lười biếng dựa vào góc cây anh đào, tay trắng nõn tinh tế gảy trên dây đàn, môi hồng khẽ nhếch.
”Công chúa không phải có cùng nhã hứng như ta?”
”Bản cung chỉ là tình cờ đến đây thôi.”
Tang Vô Yên cất bước tiến lại gần hơn, cùng ngồi xuống với hắn, si mê nhìn dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt làm khuynh đảo chúng sinh kia, tay không tự chủ được vươn ra vuốt ve mặt hắn.
”Hay là công chúa công chúa có hứng thú với khuôn mặt của ta?” Ý cười trong mắt Thường Hiên càng sâu thêm một tầng, nét mặt không chút biến hóa, đôi tay vẫn nhẹ nhàng gảy đàn, đơn giản là ánh mắt nhìn thẳng vào giai nhân cạnh bên cư nhiên có chút sắc bén.
”Ha ha, chỉ là ngươi quá mỹ khiến bản cung hâm mộ mà thôi.” Chạm phải ánh mắt kia khiến nàng ta thoáng chấn động, cười ngượng ngùng rụt tay về, bất quá si mê trong ánh mắt chỉ có tăng chứ không giảm.
”Phải không, nhưng mà ta thấy nhan sắc của công chúa mới mỹ.” Thường Hiên cợt nhã cười, tay tạm dừng đánh đàn, thản nhiên vươn ra phủi đi cánh hoa rơi trên tóc của Tang Vô Yên, còn cố tính kề sát mặt mình vào mặt nàng ta.
Gần với mỹ nam tuyệt đại trong gang tấc như thế, còn được hắn dịu dàng với mình, tất nhiên tim của Tang Vô Yên đập loạn xạ trong lồng ngực, gào thét muốn bay ra ngoài, gương mặt kiều diễm phấn hồng một mảng, đẹp không thể tả.
Nhan Tích Phàm rón rén nắp vào một góc cây anh đào khá to lớn, đủ che chắn thân hình mảnh mai của mình, đưa mắt nhìn lén, ô, phúc khí lớn nha, đến đây ngắm hoa còn bắt gặp được đôi nam thanh nữ tú này thân mật ngọt ngào, biết đâu chừng còn được xem cung xuân đồ sống đi!
Vừa mới nghĩ đến thôi lòng nàng đã rạo rực, mũi như muốn phụt ra khói, đỏ mắt trông chờ diễn biến tiếp theo của Thường Hiên và Tang Vô Yên.
”Thường Hiên, ngươi nói bản cung mỹ, là thật hay giả?” Được Thường Hiên dịu dàng như thế, Tang Vô Yên không thể nào cưỡng lại được, mềm mại tựa vào ngực hắn, tay ngọc vẽ vòng tròn trên cẩm bào của hắn, giọng nói vừa ngượng ngùng vừa nũng nịu, làm cho ai kia nắp trong góc cây nổi da gà đầy mình.
”Đệ nhất mỹ nữ thiên hạ tất nhiên là người xinh đẹp nhất, ta không hề giả dối.” Thường Hiên thân không chút biến đổi trước sự uyển chuyển của Tang Vô Yên, nhưng mà sắc mặt hình như có chút tối sầm lại.
Nàng thầm nghĩ “Ái chà, nén dục hỏa thế kia, thật tội nghiệp a!”, lại tiếp tục háo hức trông chờ, mau bung ra đi, không cần nén đâu!
”Ha ha, bản cung đương nhiên biết mình mỹ.” Nàng ta lập tức kiêu ngạo cười to, không chút khiêm tốn nói, lại càng áp sát thân hình nóng bỏng vào người Thường Hiên hơn.
Nàng hưng phấn nói “Đúng rồi, áp nữa đi, lấn nữa đi!”
”Nhưng mà trong mắt ta, người đẹp nhất lại là một người khác.” Thường Hiên trầm giọng cười hai tiếng, lời nói nhẹ nhàng mà lại giống như gáo nước lạnh, trực tiếp tạt vào mặt Tang Vô Yên, làm cho nàng ta đang cười đắc ý liền cứng đờ một đống, toàn thân run rẩy.
Ai kia lại ôm bụng cười lăn lốc.
”Ngươi... ngươi... “ Nàng ta lập tức rời khỏi lòng ngực hắn, không tin nhìn vào đôi con ngươi đen huyền âm lãnh, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, đáy lòng vừa giận vừa có chút run sợ.
”Như thế nào lại có người đẹp hơn ta?”
Thường Hiên đạm mạc cười, hai tay tiếp tục gảy đàn, đem Tang Vô Yên đánh bay ra khỏi tầm mắt, giống như nàng ta là một kẻ vô hình.
Tang Vô Yên từ trước đến nay đều được người khác khen, khen nàng dung mạo tựa thiên tiên, khen nàng mỹ miều như đóa mẫu đơn rực rỡ,... chưa có kẻ nào vượt mặt nàng, thế nhưng trong lòng của Thường Hiên nàng lại không phải người đẹp nhất?! Không thể chấp nhận được!
Qúa đỗi ngờ vực, quá đỗi ngạc nhiên khiến nàng ta bị đả kích không ít, vội vàng bật dậy, hai tay nắm chặt gấu váy giày xéo một trận, sau đó nghiến răng nhìn đại mỹ nam trước mặt vô cùng nhàn nhã đánh đàn, xoay người bỏ chạy một mạch, rất nhanh mất dạng khỏi vườn cây anh đào.
”Nàng xem đủ chưa?” Đến khi nàng ta đi mất, Thường Hiên mới dừng tay gảy đàn, đứng dậy, lắc đầu thở dài đi về phía cây anh đào cách hắn không xa. Bất đắc dĩ cười cười nhìn giai nhân cười ngặt nghẽo phía sau góc cây.
”Hóa ra ngươi biết ta ở đây?” Nàng ngừng cười, trấn định tinh thần một chút, sau đó đi ra khỏi góc cây, đứng đối diện với Thường Hiên.
”Ta đã biết từ lâu.” Hắn cười cười nhìn nàng, tay phủi nhẹ mái tóc vướng đầy cánh hoa đào, giống với hành động lúc nãy đối với Tang Vô Yên, nhưng mà ánh mắt hình như không giống.
”Vậy ra ngươi cố ý diễn cho ta xem?” Nàng chợt ngộ ra, chặc lưỡi, buồn chán nha!
”Đúng vậy, ta muốn xem nàng có uống phải bình dấm chua nào không, rốt cuộc lại làm ta thất vọng.” Thường Hiên cười khổ một tiếng, khổ sở nhìn vào đôi mắt to tròn trong vắt của người trước mặt, chỉ thấy một mảng ngây thơ, giảo hoạt.
”Hơ, vì sao ta lại phải uống dấm chua?”
”Không sao cả, không quan trọng gì, hiện tại ta chỉ muốn nàng vũ cho ta một khúc, chỉ như thế.”
Nhìn Thường Hiên này, quả thực nàng có chút không quen, lúc nào trên gương mặt yêu nghiệt của hắn cũng có nụ cười cợt nhã, bất cần, thế nào lúc này lại không có, chỉ là một nụ cười nhạt vô vị mà thôi.
” Ân.” Nàng cũng không đành lòng từ chối hắn, hơn nữa vũ dưới những cây hoa anh đào thật sự rất đẹp, nàng cũng muốn thử.
Giữa rừng cây anh đào rực rỡ, nam nhân đánh đàn, nữ nhân uyển chuyển vũ, một bức tranh không thể nào đẹp hơn.