Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc

Chương 43


Hắn ngồi trầm ngâm trong thư phòng, một dòng ký ức cuồn cuộn hiện lên trong đầu hắn.
-Chàng không khoẻ sao.
-Chỉ bị cảm nhẹ thôi.
- Ở đây đợi ta một lác, sẽ xong ngay, nhớ ở yên đó đấy.
Một canh giờ sau trên bàn đã có bát chè vẫn còn đang nóng.
- Gì đây.
-Chè hạt sen với gừng.
-Làm gì có ai nấu hạt sen với gừng.
- Đây là bí quyết gia truyền nhà ta đấy giải cảm rất tốt không tin chàng ăn thử đi.
- Ta không thích ăn ngọt.
-Đảm bảo không ngọt ăn đi.
-Nóng thế này nàng bảo ta ăn thế nào.
-Bộ chàng không biết thổi cho nguội hay sao.
- Xưa nay những việc đó ta không cần làm.
-Được rồi được rồi nể tình chàng bệnh ta thổi cho chàng.
Là hương vị này, cho dù thời gian có lâu hơn nữa hắn cũng sẽ không quên.


Nam Phương đã từng vì hắn mà nấu, Mạc Thị Giai rút cuộc vì sao cô ta biết nấu món này, hơn nữa hương vị lại giống như vậy, trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi.
-Trần Tuyên vào đây.
Trần Tuyên từ bên ngoài lập tức đi vào.
-Công Tử có gì dặn dò.
- Cho người điều tra về Mạc Thị Giai cho ta.
-Công tử không lẻ người nghi ngờ Mạc Phủ sao ạ.
- Không phải Mạc Phủ, chỉ cần điều tra một mình cô ta, tất cả mọi chuyện, từ khi sinh ra lớn lên ở Đông Kinh đến vì sao cô ta tới được đây, không được bỏ sót bất kì điều gì.
- Dạ.
Đang định trở về Mạc Phủ thì trời đổ mưa lớn, phu nhân Nguyễn thị không cho cô về nữa mà sắp xếp cho cô ở lại dinh.
Đêm đến tiếng côn trùng kêu cơn mưa cũng ngưng dần chỉ còn cơn mưa phùn, Nam Phương đứng dưới mái hiên đưa tay hứng những giọt mưa , đất Quảng Trị thật lạ, trời đang nắng nói mưa liền mưa.
Giọt mưa lạnh mát đôi bàn tay, cô nhớ ngày bé mỗi lần trời mua cô cùng chị mình chạy tung tăng ngoài sân tắm mưa.

Mẹ cô sẽ càm ràm, còn ba cô sẽ vờ lấy roi đánh bọn cô nhưng lại chạy theo tắm vui đến quên trời đất, cô nhớ họ, rất nhớ.
Đã hơn một năm rồi họ sống có tốt không, không đúng nơi này của cô đã hơn 9 năm rồi, thời gian bên họ thế nào, sẽ trôi giống như ở đây sao.

Mẹ sẽ không vì khóc thương cô mà bệnh chứ, Hạ Trâm chị ấy sẽ không vì việc đó mà tự trách chứ, cha cô không có cô nếm đồ ăn vẫn ngon chứ, nước mắt từ khi nào đã lăn dài trên má.
Hắn vừa từ trong phòng bước ra, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh này, mỹ nhân rơi lệ dưới mưa cũng thật động lòng người, rất tiếc hắn không phải kiểu người sẽ động lòng vì cảnh đẹp.
-Ngươi làm gì ở đây.
Nam Phương giật mình lau vội nước mắt trên mặt, nhưng cũng không nhìn hắn lấy một lần.

Không phải cô không muốn nhìn, mà bởi vì mắt không thấy tâm mới có thể lạnh.

Sợi tơ tình này cô muốn tự mình cắt đứt, nếu đã không thể trở về như lúc ban đầu vậy thì cứ sống làm Mạc Thị Giai qua ngày đoạn tháng vậy.
-Mưa lớn ta không thể về phủ, phu nhân bảo ta ở đây.
Mẫu thân hắn thật sự làm đến mức này, xem ra cô ta rất biết cách lấy lòng bà.

Hắn càng lúc càng cảm thấy nữ nhân trước mặt vô cùng mưu mô xảo trá, bằng không sao có thể mê hoặc được bệ hạ.
-Ngài ở bên cạnh sao.
Nam Phương lên tiếng hỏi, cô muốn xác nhận một chút nếu hắn thật sự ở bên cạnh gian phòng của cô, cô sẽ đi nơi khác.
-Đừng nói với ta là ngươi không biết.
Nam Phương cười nhẹ, ra là giờ cô có làm gì nói gì trong mắt hắn đều là cố tình tiếp cận có âm mưu.

-Ngài ở đâu làm sao ta biết được, đừng nói như kiểu ta theo dõi ngài vậy.
-Tốt nhất đừng để ta biết cô làm việc gì mờ ám.
Cái tên này lúc nào nói chuyện cũng khó nghe như vậy.
Hắn quay người bước vào phòng, nhìn bóng lưng hắn rời đi, cô cảm thấy trái tim có chút nhói.
- Phúc Nguyên, chàng vẫn sống tốt phải không.
Câu hỏi rất nhỏ giống như cô đang tự hỏi bản thân mình lơn là hỏi hắn.

Nhưng một người từ nhỏ đã luyện võ , lại xông pha trận mạc như hắn tai vốn tốt hơn người thường làm sao có thể không nghe thấy.
Bước chân hắn chợt dừng nơi khúc cua của hành lang, trong bóng tối hắn thấy một nữ tử đội mưa rời đi.

VÌ sao hắn luôn cảm thấy cô ta rất lạ, lại luôn dễ dàng tác động đến cảm xúc của hắn, nhưng lạ chỗ nào chính hắn còn không biết.
Bóng dáng nhỏ bé tựa như bị màn đêm nuốt chững, từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống trên người cô, cô giống như một kẻ bị vứt bỏ bơ vơ và lạc lõng giữa dòng đời này.

Phải chỉ cần một người sống tốt, cô có tồn tại hay đã từng tồn tại thì có khác gì nhau đâu.
*Đêm hôm sau, một mình Nam Phương một thân hắc y che mặt, vượt qua tầng tầng lớp lớp binh lính lẻn vào trong Dinh Ai Tử.
Cô lùng sục khắp mọi ngóc ngách bụi cây, trên mọi con đường lớn nhỏ để tìm thứ gì đó, cuối cùng là đến gian phòng hôm qua cô đã ở.
Nguyễn Phúc Nguyên đang phê duyệt công văn, đột nhiên hắn nghe đươch tiếng bước chân, vội thổi tắc nến nấp vào trong góc tối.
Nam Phương mò mẩm trong bóng tối đi vào phòng mà không hề biết rằng bản thân đã đi nhầm vào phòng của Nguyễn Phúc Nguyên.
Khi cô lục lọi tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên từ phía sau có tiếng gió xé, cô không tránh kịp lãnh trọn một quyền cả người đập vào kệ sách phía sau.

Cô cảm thấy xương bả vai mình như vỡ nát, chật vật ôm lấy bả vai đứng lên.
Nguyễn Phúc Nguyên từ trong bóng tối đi ra, bốn mắt nhìn nhau trong mắt cô là sự bối rối, còn trong mắt hắn lại toàn là sát ý.

-Đêm khuya quận chúa lén lút lẻn vào dinh, người không biết còn tưởng quận chúa đang chơi trốn tìm đấy.
Nhìn thấy ánh mắt đó cô biết bản thân hiện tại có trăm cái miệng cũng không giải thích được, mà có giải thích hắn cũng sẽ không tin.
-Ta đánh rơi một món đồ quan trọng, chỉ đến tìm lại mà thôi.
-Đồ quan trọng, quan trọng đến mức nào lại lẻn vào thư phòng của ta.
Hắn dần tiếng sát về phía cô ánh mắt tựa như một con mảnh thú muốn xé rách con mồi trước mặt.
-Ngài tin hay không thì tùy, ta chẳng có gì để nói với ngài cả.
Nam Phương lách qua người hắn rời đi, chỉ là chân còn chưa bước được mấy bước, cổ truyền đến cơn đau thấu trời, cả người bị nhấc lên.

Bàn tay Nguyễn Phúc Nguyên giống như một cái kiềm sắt bóp chặt cổ cô khiến cô không thở nỗi.
-Nói kẻ nào sai ngươi đến, hắn muốn gì.
-Ngài làm gì thế mau buông ra.
Nam Phương cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng cô càng vùng hắn càng bóp chặt.
-Ta hỏi kẻ nào sai ngươi đến, có phải Trịnh Tùng không, ngươi và hắn giao dịch điều gì.
Ánh mắt hắn ngập tràn lệ khí, tựa như 1 giấy tiếp thei hắn có thể trực tiếp kết liễu cô.

Lòng Nam Phương chợt lạnh, lạnh lẽo tới mức cô có thể cảm nhận trái tim mình đang vỡ nát thành từng mảnh.

Bình Luận (0)
Comment