Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 107

Thu thập sẵn sàng, dùng sức đóng cửa lại, kỳ cách ly của ta chính thức bắt đầu.

Một gian phòng trống rỗng to như vậy, bất quá…

Rất nhanh, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại ở ngay trước cửa.

Nghe thanh âm dường như là trực tiếp nhấc áo ngồi ngay trên sàn.

Người này vẫn có chút mắc bệnh sạch sẽ, lúc này lại không thèm để ý tới, khóe miệng ta không nhịn được giật giật.

“Uy…”

“Ta ở đây.”

“Chờ tới khi ta đi ra, sẽ không nhìn thấy thiếu chủ Cái Bang đi?”

Khi nói những lời này, kỳ thật trong lòng ta là nghĩ tới lời thoại trong “Đông Thành Tây Tựu’”: “Ta muốn là một thiếu bang chủ anh tuấn tuyết trắng kia”.

Hắn nở nụ cười, “… Nếu vậy tất nhiên cũng là thiếu chủ Cái Bang anh tuấn tuyết trắng nhất.”

Nha, thế mà cũng nói được a… Khóe miệng không nhịn được cong lên.

Hóa ra trên thế gian này, đúng là có một người…có thể làm cho người ta chỉ cần nghĩ đến cũng sẽ mỉm cười.

Đầu óc đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, không nhịn được ngáp một cái thật lớn.

“Nàng ngủ một lát trước đi.” Ngừng lại một chút, hắn lại ôn nhu nói, “Khi nào tỉnh lại, bảo ta một tiếng là được… Ta luôn ở đây…”

Lung tung lên tiếng, không muốn bò lên giường ngủ, ta đơn giản ôm đệm chăn đến cạnh cửa trải xuống.

Tối hôm qua căn bản không ngủ được, đến bây giờ đúng là không chịu nổi nữa, cơ hồ vừa ngả đầu xuống gối là lập tức ngủ mê man.

Ta có cảm giác ngủ say sưa vô cùng, khi tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã không rõ —— ta đã ngủ lâu như vậy sao?

Nâng tay muốn gõ cửa, nghĩ nghĩ một chút lại vẫn thả xuống, không biết hôm qua lúc nào hắn mới ngủ… Để cho hắn ngủ nhiều một lát cũng tốt.

Vừa nghĩ như vậy, người nào đó đã ở ngoài cửa ho nhẹ hai tiếng.

“Cứ nghĩ nàng phải ngủ tới khi mặt trời lên cao mới chịu tỉnh… Không ngờ lại sớm như vậy, có muốn ăn chút gì không?” Ngừng lại một chút, lại thở dài: “Ta đã quên, nàng không thể đi ra, ta cũng không đi vào được… Chỉ sợ là phải nhịn mấy ngày không được ăn đồ ăn ngon a.”

Hắn là cố ý, tuyệt đối!

Ta hận nghiến răng nghiến lợi nêu điều kiện với hắn: “Khi nào ra ngoài ta muốn ăn nem uyên ương ngũ trân!” Nghĩ nghĩ, lại đề cao bảng giá, “Trong hoàng cung!”

Hắn lại giống như nghe được chuyện gì cực kỳ vui vẻ, cười đáp ứng, lại nói: “Nghe nói Hồng lão gia tử năm đó tránh trong phòng bếp ngự trù ba tháng mới ăn được, chúng ta cũng ở đó ba tháng… Ờ, long sàng kia cũng nằm ngủ mấy đêm, tương lai nếu con hỏi đến cũng có cái khoe…”

Khoe cái đầu hắn a! Người này thực là, đã là lúc nào rồi mà còn không đổi được bản tính sắc phôi…

Ta tức giận đến nỗi ‘phi’ hắn một cái, bắt đầu đứng lên đi rửa mặt.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vừa lúc, ta ôm quyển sách ngồi trong phòng đọc, hắn ở ngoài phòng bắt tay vào xử lý mọi chuyện.

Tuy nói là mọi chuyện đều đã có Phong thúc lo rồi, nhưng làm sao có thể bỏ qua tất cả dễ dàng như vậy được. Tuy rằng không người nào dám ra vào nơi này, nhưng đám bồ câu của Bạch Đà sơn không biết nghe, không sợ nhiễm bệnh, cũng không sợ chết vẫn liên tục đưa tin, cho nên hắn vẫn thực vất vả bị bóc lột sức lao động…

Thế cho nên mỗi lần nghe được tiếng đập cánh “Phạch phạch” kia, ta lại rất muốn bắt bọn nó xuống hầm canh!

Bất quá cũng bởi vì có chúng nó, chúng ta mới không bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Thường thường hắn cũng sẽ đọc vài tin tức mới thu được cho ta nghe, từ nhị sư phụ tự viết “Chúng ta bình an, không cần lo lắng.” đến ‘nhật ký hành trình mỗi ngày’ của Quách đại hiệp đọc cho Hoàng cô nương viết thay, cái gì cần có đều có.

Nghe nói trong thành Gia Hưng, phạm vi phát bệnh thu hẹp hơn rất nhiều so với dự đoán, bệnh tình tuy là nghiêm trọng, nhưng tựa hồ cũng không tới mức không có thuốc nào cứu được, Thất Công đã điều hành Cái Bang đệ tử bao vây mấy khu vực kia lại, không để cho bệnh dịch khuếch tán.

Nói lại, loại người hành xử điên khùng quái dị ấy cư nhiên lại được việc như vậy? Cảm giác thực là khó có thể tin… ORZ!

Ta bình luận: “Y cư nhiên đúng thật là bang chủ Cái Bang sao?!”

Âu Dương thiếu chủ ở bên ngoài cười đến ngã lăn ra: “Nàng cùng Thất Công suy nghĩ quả thực giống nhau.”

“A?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y cũng hỏi Quách huynh: ‘Con nha đầu ngốc kia thực là công chúa Mông Cổ sao?’…”

—— Tốt lắm, Hồng Thất Công, ngươi chờ đó cho ta!

Nghe nói Phong thúc cùng Hoàng đảo chủ cũng đã tới, vứt bỏ thành kiến trước đây, liên kết giải quyết vấn đề y học khó khăn này, hiện nay đã có chút hiệu quả.

Nói lại, nhắc tới Hoàng đảo chủ, ta lại nghĩ đến những lời miêu tả trong nguyên tác “Dung mạo thanh nhã, phong tư tuấn tú, ung dung tiêu sái”, tưởng tượng tới phong phạm như vậy, liền không nhịn được mãnh liệt hoa si.

“Khụ khụ!” Hắn ở bên ngoài nặng nề ho khan hai tiếng, nói: “Hoàng ‘lão’ tiền bối đức cao vọng trọng, nàng giao hảo cùng Hoàng cô nương, cũng có thể xem như là hậu bối…”

Không cần cố ý cường điệu “Lão tiền bối” cùng “Hậu bối” như vậy đi…

Ta buồn bực náo loạn với hắn: “Ta thực buồn chán, ta muốn nghe một điệu hát dân gian!”

Hắn quả nhiên ngẩn ra, ngừng lại một chút mới nói: “Chờ mấy ngày…”

“Ta muốn nghe bây giờ!” Ta bắt đầu ăn vạ với hắn, “Ta mặc kệ, Hoàng đảo chủ người ta còn biết thổi sáo!”

Hắn thực đau đầu giải thích: “Đó là cây tiêu…”

“Vậy huynh thổi tiêu cho ta nghe!”

“Ta không biết thổi tiêu!” Hắn nói mấy lời này có điểm nghiến răng nghiến lợi, “Ta thuở nhỏ theo thúc phụ tập là Tranh.”

“Ách…” Đột nhiên có loại dự cảm bất hảo.

Quả nhiên, hắn hắc hắc cười vài tiếng ——thanh âm kia thập phần tà ác —— mới chậm rãi nói: “Ta chưa từng mang thiết tranh theo người, cũng không có cách nào khác… nếu nàng đi ra, ta tự nhiên sẽ có… ừm, chỉ là không biết âm điệu đến tột cùng như thế nào…”

—— A phi!

Nghe nói Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương ở Tô Châu đã tìm được Mục cô nương rồi, quả nhiên nàng là tiểu cô nương năm đó tránh được một kiếp nạn ở thôn Liên Trì ngoại ô Lâm An, lúc này hai người bọn họ đang đưa nàng về ‘phòng thí nghiệm’ ngoài thành Gia Hưng.

Nghe được, ta run lên run lên, không nhịn được cảm thấy vô cùng áy náy đối với Mục cô nương, hai vị Đông Tà Tây Độc kia đều là những kẻ ra tay không lưu tình, chỉ mong… chỉ mong sẽ không làm ra loại chuyện ‘giải phẫu cơ thể sống’ linh tinh gì đó, nếu không, không phải là ta đang làm bậy sao?

“Nàng lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi? Thúc phụ cùng Hoàng đảo chủ nhất định sẽ không làm khó xử một tiểu cô nương. Còn nữa, ta coi Mục cô nương kia cũng là người thâm minh đại nghĩa, cũng tình nguyện…”

Ta không nhịn được mỉa mai hắn: “Ờ, huynh chỉ ‘Đứng xa xa liếc mắt nhìn qua một lần’, đã biết nàng ‘Thâm minh đại nghĩa’ rồi, ánh mắt cũng thật tốt!”

Hắn cười khổ biện bạch: “ ‘Thâm minh đại nghĩa’ vân vân… Kia đều là Hoàng cô nương nói, ta đúng là chỉ đứng xa xa nhìn thấy một lần, khi đó tiểu vương gia tới địa lao tham nàng, ta theo ở phía sau…”

Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật.

Ta hai tay ôm ngực, trừng mắt nhìn trời, không để ý tới hắn.

Sau một lúc lâu, đột nhiên nghe được tiếng cười của hắn ở bên ngoài, “Lúc trước…. cho dù tìm mọi cách để nàng ghen… cũng không thể được, nay lại tự động… Ta thực thích…”

Mặt không nhịn được có điểm hơi hơi nóng lên.

—— Người này thật đáng ghét a!

Câu được câu không tán gẫu ồn ào như vậy, phảng phất như ngay cả năm tháng trôi qua cũng đều trở nên hết sức thanh thản, từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua, sẽ không bao giờ còn quay lại nữa.

Ta từng thấy đại mạc cô yên, trường hà lạc nhật, ta cũng từng thấy mục mã đàn tê, biên thảo thanh thanh.

[Trích bài thơ Sử Chí Tái Thượng – Vương Duy.

Đại mạc cô yên trực

Trường hà lạc nhật viên

Dịch nghĩa:

Trong sa mạc rộng lớn, một làn khói bay lên

Trên dòng sông dài, ánh chiều tà trọn vẹn.]

Ta biết cảnh núi sông hùng vĩ tráng lệ thế nào, cũng biết bầu trời đầy sao bao la đẹp đẽ ra sao.

Lúc này ngồi trong một gian phòng nho nhỏ, mắt chỉ có thể nhìn thấy bốn bức tường trắng, nhưng ta lại cảm thấy khung cảnh này đẹp hơn bất kỳ một phong cảnh nào.

Tựa hồ đột nhiên cảm thấy, thế giới trở nên nhỏ hẹp, nhưng tâm lại chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy bao giờ.

Nơi nào an tâm, nơi đó là quê hương.

Nơi nào có hắn, nơi đấy chính là nhà.

Rốt cuộc hiểu được tất cả những điều này, là bắt đầu, nhưng cũng sắp chấm dứt.

Ba ngày trước, thân thể đã bắt đầu nóng lên.

Sau đó là đau đầu, đau lưng.

Lúc thì bọc chăn mà vẫn rét run, khi lại nóng như thiêu chỉ hận không thể nhảy xuống nước ngay lập tức.

Cả đêm không ngủ được, khó chịu từng trận từng trận.



May mắn, cách một tấm cửa, tất cả những điều đó, hắn đều không nhìn thấy.

Cho nên ta vẫn có thể nói đủ các thứ chuyện trời nam biển bắc với hắn, lúc nào thật sự khó chịu liền nói mệt nhọc buồn ngủ, chắc cũng sẽ không khiến hắn nghi ngờ.

Chỉ là, chịu đựng được tới đêm nay tựa hồ đã là cực hạn rồi…

Nhìn nhìn sắc trời, ta thanh thanh cổ họng, “Uy, huynh có biết chuyện nhà Hoàng đảo chủ không?”

Hắn tựa hồ ngẩn ra, mới hỏi: “Chuyện nhà gì?”

Đương nhiên là chuyện xưa phu thê Hoàng Dược Sư cùng Hoàng phu nhân tình thâm ý trọng rồi

Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, trên đảo Đào Hoa, trước “Mai Hương trủng” hoa đào vẫn nở bốn mùa, chiếc thuyền lộng lẫy bên bờ đảo vẫn được sơn lại hàng năm, giống như còn mới… Việc này ngay cả Hoàng cô nương lúc này cũng không hiểu rõ ràng, may nhờ có Kim lão gia tử ban tặng, ta mới biết tại thời đại này xác thực có một nam tử tình thâm ý trọng như vậy, tưởng niệm vong thê tưởng niệm cả đời…

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Hoàng đảo chủ đối với vong thê tình thâm ý trọng như vậy, khó trách, khó trách… đám mỹ nữ thúc phụ đưa tới đều bị đuổi về… Hoàng phu nhân dưới suối vàng có biết, hẳn là cũng cực kỳ vui mừng.”

“Mới không phải!” Ta sửa đúng hắn, “Hoàng phu nhân nếu thật sự có biết, khẳng định sẽ vô cùng khổ sở.”

“Chỉ giáo cho?”

“Nhìn Hoàng đảo chủ một mình cô tịch khổ sở trên đời, ngày đêm thương tâm, huynh nghĩ trong lòng bà ấy sẽ không khó chịu sao? Bà ấy nhất định là mong ngóng Hoàng đảo chủ cùng con gái sẽ sống thật tốt, cho dù là… có người khác… cũng còn hơn…”

Cũng còn hơn cô độc cô tịch cả đời…

“Hoa Tranh!” Hắn vội vàng lên tiếng ngắt lời ta, lại không biết tại sao dừng lại, trầm mặc thật lâu sau, mới cười hai tiếng, nói: “Nàng đã vội vã muốn sinh nữ nhi như vậy sao? Ta vốn nghĩ chờ thêm hai năm, chờ nàng điều dưỡng thân thể tốt rồi mới nhắc lại việc này…”

Hắn đến tột cùng là không hiểu hay là đang giả ngu, ta thật sự không biết.

Cười khổ, tựa hồ đã là việc duy nhất mà ta có thể làm vào lúc này rồi.

Nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng từng tia từng tia biến mất trong bóng đêm, tâm cũng theo đó trầm xuống từng chút, từng chút.

Đã là hoàng hôn rồi.

“Uy… Thắp đèn lên, được không?”

“Được.”

Ánh đèn mờ nhạt dần dần sáng lên, bóng người hắt lên cửa sổ, ánh lửa lay động, nhìn qua có chút mơ hồ.

“Huynh để ngọn đèn ra xa chút…”

“Được.”

“Huynh thành thật ngồi yên, không được lộn xộn.”

“Được.”



Gần đây, cho dù ta đề ra yêu cầu linh tinh cỡ nào, hắn cũng không hỏi nguyên do, cứ thế đáp ứng.

Quả nhiên vẫn là… Không thể gạt được hắn sao?

Bóng người trên cửa sổ dần dần cô đọng, dần dần rõ ràng.

Thái dương hạ xuống, còn có thể lại dâng lên, nhưng sau khi ngọn đèn này tắt, ta nghĩ… Ta sẽ rất khó gặp lại hắn. Cho nên ít nhất ta cũng muốn nhớ rõ một chút… Cho dù chỉ là bóng dáng…

Gương mặt hắn, đôi mắt, mũi, miệng…

Ngón tay vuốt dọc theo hình dáng quen thuộc đó, một lần lại một lần.

Trong bóng đêm, nước mắt sớm giàn giụa không ngăn được.

Từ yêu sinh ưu sầu, từ yêu sinh sợ hãi; lìa khỏi yêu không sầu, nơi nao còn sợ hãi?

Chỉ là… phải làm thế nào mới có thể không yêu…

Hắn đột nhiên nói nhiều hơn.

Hắn nói, nương ta xưa nay không thích quản lý sự vụ trong trang, vì thế cả đời bà cũng chưa bao giờ phải lo lắng về những chuyện đó. Ngừng lại lại nói, tương lai, nàng tự nhiên cũng sẽ giống như vậy…

Ta nói, được.

Hắn nói, nàng thích gả y như thế nào? Ta sớm sai người tới Tô Hàng chọn mua rồi, nếu nàng không thích, ta đưa nàng tự mình đi chọn, ừm, nếu nàng muốn xuất giá theo tập tục thảo nguyên, nếu nàng muốn chờ tứ ca nàng đến… Ta tự nhiên cũng nghe theo nàng…

Ta nói, được.

Hắn nói, tuyết ở Bạch Đà sơn quanh năm không tan, hoa cỏ bốn mùa không tàn, băng tuyết ngàn năm ngưng tụ thành hồ, đều là kỳ cảnh Trung Nguyên không có; còn có nơi ta đã luyện công khi còn nhỏ, chất đầy những kỳ trân dị bảo đã mang về khi đi du lịch khắp giang hồ… sau khi thành thân sẽ đưa nàng đi xem từng nơi một, được không?

Ta nói, được.







Hắn nói cái gì, ta cũng đều nói được.

Về sau… sẽ không có cơ hội đáp ứng hắn điều gì nữa rồi.

Không phải không muốn tùy hứng nói “Không được quên ta”, nhưng rốt cuộc… người kia được sống vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Con đường nhân sinh vẫn còn dài, vẫn cần có người đi cùng hắn, vẫn cần có người bên cạnh hắn mãi cho tới khi bạc đầu… Nếu có thể, ta cũng hy vọng người kia là ta.

Nhưng cũng có những lúc, cho dù ta có muốn, cũng thật sự không còn cách nào nữa…

“Uy…”

“Ta ở đây.” Thanh âm hắn nghe qua phiêu miểu mà xa xôi, ta cố gắng nhận phương vị, cố gắng làm cho đầu óc đang mơ màng có thể thanh tỉnh hơn một chút, ít nhất cũng để cho ta có thể nói xong.

“Ta… ta muốn ngủ một chút… Như thế này… Nếu gọi không tỉnh… cũng không cần gọi nữa, huynh cũng không được tiến vào… Nhớ rõ… Tắm rửa thay quần áo, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rời đi… Đừng ở đây nữa. Ừm, thiêu cả khách sạn đi, nếu không sẽ truyền bệnh… Khuyên cha huynh đừng đi tranh ‘Cửu Âm Chân Kinh’… cái kia không thể quan trọng hơn huynh…”

Còn có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với hắn, thân thể lại càng ngày càng không nghe theo sự kiểm soát nữa, nhiều lời nói như vậy… kỳ thật bất quá cũng chỉ là hy vọng hắn có thể ——

“Hãy sống thật tốt.”

Tốt nhất… quên ta đi.

Không phải có thể buông tay, không phải có thể quên, chỉ là… so với những điều đó, càng hy vọng hắn có thể hạnh phúc…

Gần nhau trong gang tấc… mà biển trời cách mặt.

Sinh ly tử biệt, kỳ thật bất quá cũng chỉ là trong một chớp mắt.

Nhắm mắt lại, hạnh phúc… chung quy vẫn là ở rất xa không thể với tới được.
Bình Luận (0)
Comment