Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 21

Naadam đã kết thúc.

Đà Lôi cùng Đô Sử phân biệt đạt được chiến thắng ở hai cuộc thi “Bắn tên” cùng “Đua ngựa”, có lẽ hai người bọn hắn đều tự biết lo lắng về thân phận của mình, nên không có tranh chấp gì quá đáng —— cho dù hai người bọn hắn không biết nhẫn nhịn, thì cũng có người của các bộ lạc ngăn thủ lĩnh của mình “ước thúc”.

Nghe nói là Lục vương gia của Kim quốc Hoàn Nhan Hồng Liệt mang theo thế tử của mình tới đây ngắm cảnh, đã cùng nhóm thủ lĩnh các bộ lạc nhân sự kiện này, tiến hành gặp gỡ thân thiết, thỏa thuận điều ước chung sống hòa bình tốt đẹp, tất cả đều vừa lòng trở về rồi.

Vì thế thảo nguyên lại khôi phục sự yên tĩnh hài hòa như xưa… Ít nhất thoạt nhìn thì là như vậy…

Cho nên đề tài tiêu điểm sắp tới chính là: cháu trai của Vương Hãn sắp thành thân, Thiết Mộc Chân sắp gả con gái.

Đây được cho là đại sự của thảo nguyên, lễ vật trân quý các bộ lạc đưa tới lúc này đã chất đầy hơn mười tòa doanh trướng, tình hình phía bên Vương Hãn kia hẳn là chỉ có hơn chứ không có kém.

Chậc chậc, này xem như hai thế lực lớn từ nay về sau hòa hảo như nước với sữa, cùng dắt tay nhau hướng tới tương lai sáng lạn đáng mong chờ sau này?

Ta ngăn lại một nụ cười mỉa đầy ác ý của mình, đổi thành một cái trừng mắt nhìn Tháp Na lười biếng bên cạnh.

Từ sau khi ta tuyên bố với mọi người “Không được giết Tháp Na”, nó vẫn cùng ta hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ăn rồi chờ chết, nhưng gần đây… Tháp Na tựa hồ không còn dư thừa tinh lực như trước nữa…

Trước kia sẽ đuổi theo ta chạy khắp nơi, nay động tác nó làm nhiều nhất là xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía ta, cho dù ta có vỗ nhẹ lưng của nó, được đáp lại nhiều nhất cũng chỉ là nó lấy đầu cọ nhẹ nhẹ cánh tay ta.

Kỳ thật ta cũng hiểu được, đối với một con dê mà nói, Tháp Na đã rất thọ rồi, ta cũng không nên có kỳ vọng gì không thực tế mới đúng, nhưng mà…

Có một số việc, cho dù biết, cũng không phải có thể dễ dàng chấp nhận a…

Đi từ chỗ Tháp Na ra, ta giống như ốc sên, chậm rãi lắc lư đi về doanh trướng.

Phụ nữ trong bộ lạc đều vui sướng chuẩn bị cho “Việc vui lớn nhất năm nay”, mà đàn ông… Ừm, đàn ông đều dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám người đang chuẩn bị kia, cái loại thái độ này làm cho ta không thể không hoài nghi… Bọn họ cũng giống ta… căn bản là biết sẽ không có chuyện hôn sự này…

Duy nhất khác biệt là, ta chỉ biết kết quả như vậy, lại không thể biết nó sẽ phát sinh như thế nào.

Dù sao…

Nếu trong nguyên tác không hề nhắc tới việc tiểu vương gia sẽ xuất hiện tại đây, nếu đã xuất hiện NPC võ công cao cường không hiểu từ đâu tới, vậy thì còn cái gì là không có khả năng xảy ra đây? Có lẽ từ trước đó, ví dụ như từ thời khắc Trương A Sinh sống sót, thế giới này đã có những sự thay đổi ở đâu đó mà ta không biết.

Nhưng mà, tựa hồ dù có làm gì, có thay đổi thế nào, cũng không thể ngăn thế giới này chuyển động theo nguyên tác, cái gì nên đến sẽ đến, phải chết sẽ chết, tựa như đôi bạch điêu kia.

Cho nên… Ta chỉ biết tình tiết sẽ phát triển về hướng nào mà không biết rõ nó sẽ phát triển như thế nào, giống như hoàn toàn biến thành một loại năng lực thiên phú đáng buồn a:

Biết hết thảy, lại không thể biết nó sẽ phát sinh lúc nào và như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn… cùng chờ…

Uy, loại nhân sinh buồn cười kiêm đáng xấu hổ này, rốt cuộc là kẻ vương bát đản nào an bài cho ta a!

Những hạt mưa lớn như hạt đậu, lấy lực đạo không nhỏ nện xuống đầu ta, rồi sau đó rơi xuống mặt, bả vai rồi tới sau lưng… ngắn ngủi một lát đã khiến ta ướt sũng.

Thảo nguyên mênh mông vô bờ căn bản không có nơi trú mưa, mà bất tri bất giác đã cách doanh trướng khá xa. Ta cũng không tính chuyện sẽ ‘chạy trong mưa’, hành động này nghe qua có vẻ rất đúng, nhưng thực tế lại càng dễ sinh bệnh, cho nên ta quyết đoán lăn vào con sông nhỏ bên cạnh.

Bị mặt trời thiêu đốt cả ngày, nước sông còn ấm áp hơn so với nước mưa, hơn nữa cả người nổi trong nước, cảm giác… rất thú vị.

Mọi thanh âm đều trở nên phiêu miểu mà mơ hồ, giống như truyền tới từ một thế giới khác, mặc kệ là tiếng ‘tí tách’ của hạt mưa bắn vào nước, hay là tiếng bước chân dồn dập tới gần…

Tiếng bước chân? Nói cách khác cũng có người đi về phía này?

Tốt lắm, ta xoay người, lấy tư thế lưng hướng lên trên nổi trên mặt nước —— đúng vậy, thoạt nhìn rất giống xác chết trôi. Ta hơi ngẩng đầu, trồi tai lên khỏi mặt nước, ác ý chờ tiếng người ta sợ hãi thét chói tai.

Sự chờ mong của ta thất bại rồi.

Người đến căn bản không hề chú ý tới chuyện trên mặt sông có một ‘xác chết trôi’, cho dù áo choàng ta mặc là màu đỏ thẫm.

Nguyên nhân chỉ có một, hai người bọn họ đã hoảng loạn tới mức không còn tâm trí nữa rồi.

Truật Xích cùng Mãn Mãn Li… đôi vợ chồng âu yếm này vì sao lúc này lại chạy đến đây làm gì?

Rất nhanh lời nói của Truật Xích liền giải khai nghi vấn trong đầu ta.

“Mãn Mãn Li… nàng mau trở về bộ lạc của tổ phụ nàng! Cho dù nàng đã gả cho ta… nam nhân như ta…” Thanh âm Truật Xích vội vã… Thực khác thường, “Nhưng dù sao cũng vẫn là cháu gái của Vương Hãn, Vương Hãn tuyệt đối sẽ không thể không nghĩ đến tình cảm mà xuống tay với nàng.”

Không thể không nói là, đại ca nhà ta quả nhiên là hoàn toàn không hiểu lòng phụ nữ a. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng Mãn Mãn Li nghe xong sẽ rưng rưng gật đầu sau đó ngoan ngoãn đóng gói về nhà mẹ đẻ tị nạn, sau đó chờ hắn chết trận sa trường sẽ thuận theo tổ phụ gả cho kẻ kế nhiệm địa vị của hắn để mở rộng thế lực?

Theo như hành động và tính cách của vị đại tẩu này từ trước đến giờ, vung tay cho hắn một bạt tai có vẻ thích hợp đi. Ta chính đang nghĩ như vậy, liền nghe được tiếng vang thanh thúy.

“Ba!”

—— Giống như... bị ta đoán trúng…

“Từ ngày thành thân, ta đã nói với chàng, từ nay về sau ta chỉ là thê tử của Truật Xích, không còn là cháu gái Vương Hãn nữa.”

Giọng nói có hơi phát run, có thể thấy được Mãn Mãn Li lần này tức giận không nhẹ a, ách, như thế này Truật Xích có bị phạt ‘Quỳ đầu giường’ không?

“Ta… ta…”

Truật Xích “Ta” đến nửa ngày, vẫn chưa nói ra “Ta” cái gì, tựa hồ cũng vô cùng rối rắm.

Đây là lần thứ hai nghe được Mãn Mãn Li nói những lời này rồi, lần đầu tiên là nói với thủ hạ của Vương Hãn, a, đúng rồi, cũng là tặng kèm một bạt tai khuyến mại.

Nói như thế, tuy rằng là lời thổ lộ tình ý rất sâu, hơn nữa hẳn là không người đàn ông nào nghe xong lại không động tâm, nhưng mà… Tổng cảm thấy có vẻ quyết tuyệt bên trong a…

Có lẽ… Năm đó sự kiện OOXX khiến Mãn Mãn Li gả cho Truật Xích kia, xem ra cũng không phải chỉ đơn giản như vậy?

“Mãn Mãn Li, nàng cũng biết tình huống hiện tại, ta chỉ là… chỉ là hy vọng nàng…” Truật Xích ngừng lại một chút, tựa hồ thực gian nan hộc ra câu nói kế tiếp. “… sống sót.”

Thì ra là bởi vì lo lắng sự an toàn của Mãn Mãn Li, mới yêu cầu nàng trở lại nhà mẹ đẻ sao? Vấn đề là… Truật Xích vì sao lại cảm thấy ở chỗ Vương Hãn sẽ an toàn hơn ở chỗ Thiết Mộc Chân? Rõ ràng trận chiến này người thắng sẽ là Thiết Mộc Chân…

Không…

Từ trước tới nay ta dường như đã sai lầm một chuyện… Từ đầu tới đuôi đều cho rằng Thiết Mộc Chân sẽ là người thắng, đại khái là dựa vào nguyên tác truyện mà ta biết a.

Phải biết rằng lúc này binh lực của Vương Hãn đông gấp ba Thiết Mộc Chân, lại được chư tộc trên thảo nguyên kính yêu, thái độ của Kim quốc cũng nghiêng về phía Vương Hãn, cho dù là Thiết Mộc Chân cũng không thể nắm chắc mười phần thắng lợi.

Cho nên ngay cả Truật Xích là trưởng tử cũng là tướng lãnh trọng yếu, cũng sẽ muốn trước khi khai chiến tìm đường sống cho cô gái mình thương yêu…

Từ từ, sắp khai chiến? Nói cách khác… Thiết Mộc Chân sẽ động thủ ngay lập tức rồi?

Ta vội vàng từ dưới nước trồi lên, đưa tay gạt nước trên mặt, hoàn toàn bất chấp vẻ mặt giống như gặp quỷ của hai người kia, vội vàng hỏi:

“Đại ca, chẳng lẽ phụ hãn hôm nay sẽ xuất binh?”

Truật Xích há mồm, định nói gì đó, lại không tự giác liếc nhìn Mãn Mãn Li.

Một đạo tia sét nổ vang trong không trung, lập tức tiếng sấm liền từ phía chân trời xa xa cuồn cuộn truyền đến, kéo dài không thôi.

Sắc mặt Truật Xích nháy mắt trở nên trắng bệch: “Muội… còn không rõ sao?”

Ta đoán sắc mặt của ta so với hắn còn trắng bệch hơn.

Thanh âm kia… không phải tiếng sấm… mà là tiếng vó ngựa của hàng vạn tuấn mã trên thảo nguyên…

Quy mô hành động lớn như vậy… chỉ có thể là…
Bình Luận (0)
Comment