Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 27

Ta gọi là Tháp Na.

Tên này là do tiểu chủ nhân đặt cho ta.

Lúc ấy nàng mở to đôi mắt đen láy, dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại vuốt đầu ta. Ta cũng nhìn nàng, dùng đầu lưỡi liếm tay nàng, trên người nàng có mùi cỏ thơm, ta thích.

Nàng cười tủm tỉm nói: “Con dê này là của ta rồi, ta muốn đặt cho nó một cái tên.”

Đột nhiên nàng đi ra đằng sau ta, liếc mắt nhìn một hồi nói: “Dê cái.”



“Ngươi vừa trắng lại béo tròn, giống như trân châu, kêu là Tháp Na đi.”

Lúc ấy ta thật sự là rất thuần khiết không hiểu gì, cao hứng chui vào lòng nàng. May mắn lúc ấy không có con dê đực nào khác ở đấy…

Đã quên nói, khi đó ta còn rất nhỏ, mới hai tháng, đã bị một đứa bé mặt đen mang khỏi mẹ ta. Ta ở bên ngoài, nhớ mẹ ta, nhớ các huynh đệ tỷ muội của ta, nhớ tới mùi cỏ, ta thực tức giận, lại thực ưu sầu. Ta không ngừng kêu to, hy vọng người nhà ta có thể nghe được.

Đứa bé mặt đen kia trừng mắt nhìn ta nói: “Hoa Tranh, con dê nhỏ này sao lại kêu to vậy?”

Tiểu cô nương mập mạp nói: “Tháp Na đói bụng, nhớ nhà. Đà Lôi, huynh mang cho muội một chén sữa dê vào đây.”

Ta nằm trong lòng tiểu cô nương, uống sữa dê, cảm thấy thực thoải mái.

Tiểu chủ nhân sờ sờ bộ lông mềm như bông của ta, bỗng nhiên kêu lên: “Dương dương dương, Hằng Nguyên Tường!”

[Hằng Nguyên Tường: tên một hãng thời trang lông dê ở Trung Quốc]

Nói xong tự mình lăn lộn cười trên giường. Người nàng bị rận cắn sao?

Sau đó ta chậm rãi trưởng thành, bộ lông ngắn ngủn dần dài ra. Lông của ta rất mềm, rất trắng, những con dê đực khác thấy ta đều mở to mắt ra nhìn, miệng đang gặm cỏ, cũng để rơi cả xuống đất.

Hừ, đám dê ngốc, thật không có hình tượng.

Ta chỉ thích tiểu chủ nhân của ta, ta thích nhất là húc vào bụng nàng, đẩy a đẩy, nơi đó rất ấm áp.

Nàng bị ta đẩy ngã, kéo lỗ tai ta nói: “Ngươi đúng là một con sắc dê! Nhân thú không có tiền đồ! Hơn nữa, ta thuộc Cúc Hoa Đảng, không phải Bách Hợp Phái!”

[Cúc Hoa: biểu tượng của giới hủ nữ, tức các cô gái thích các mối tình nam với nam. Bách Hợp: chỉ các mối tình nữ với nữ. Nhân thú: người với thú]

… ? ? Không biết nàng nói như vậy nghĩa là gì.

Sau đó ta lại lớn hơn nữa, có phong thái của một con dê cái trưởng thành. Nhưng những con dê đực ngốc luôn đảo quanh bên người ta, ta lại không thích, vì thế ta liền biến thành một con dê thích hành động đơn độc. Nếu có con dê nào muốn đùa giỡn ta, ta chỉ cần kêu to, sẽ có tỳ nữ chạy tới đuổi họ đi.

Bởi vì chủ nhân của ta nói: “Tháp Na muốn ở cùng con dê đực nào, để tự nó chọn, các ngươi không được bắt buộc nó.”

Lúc hai chúng ta ở cùng một chỗ, nàng cưỡi trên lưng ta: “Tháp Na a, ta đã cho ngươi quyền tự do luyến ái, ngươi đúng là con dê tự do nhất trên thảo nguyên này rồi.”

Chủ nhân đối với ta thật tốt, cho nên ta tạm thời dễ dàng tha thứ hành động nàng cưỡi lên lưng ta.

Ta cả ngày ở bên cạnh chủ nhân, cảm thấy như vậy cũng thực không tệ.

Nhưng có một ngày, nàng nắm mặt ta, nghiêm túc nói: “Tháp Na a, ta thấy ngươi cũng là một con dê đáng yêu, ngươi cũng trưởng thành rồi, sao vẫn không chọn được con dê đực nào? Còn như vậy nữa, ngươi sẽ biến thành thặng nữ! Thặng nữ, ngươi biết không, không có quyền chủ động!”

[thặng nữ: những phụ nữ độc thân đã lớn tuổi]

Mặt ta đã bị bóp muốn biến hình rồi, nàng còn nhéo râu của ta! Ta tức giận, không biết khuôn mặt đối với dê cái mà nói là rất quan trọng sao!

Ta thở phì phì giãy ra chạy đi.

Chạy a chạy a, ta ngã vào bụi cỏ rậm rạp, nhìn lên bầu trời tự hỏi. Đây là ta học theo chủ nhân của ta, nàng thường làm như vậy, một mình ngã vào đống cỏ nằm nhìn trời, sau đó có một ngày còn bị lăn xuống sườn dốc. Ta không ngốc như nàng.

Trời ở rất cao, rất xa, gió nhẹ nhàng thổi, hết thảy đều thực im lặng.

Ta tự hỏi, tự hỏi, dạng dê đực nào ta mới thích…

Sau đó ta liền ngủ.

Lại về sau, thời gian chủ nhân của ta nằm tự hỏi một mình dần ít đi. Trừ bỏ đứa trẻ mặt đen kia thường xuyên tới tìm nàng, nàng còn thường ở cùng một chỗ với một thằng bé khác. Đứa nhỏ đó thật ngốc. Có một lần chủ nhân nhà ta ăn rau xanh, ta ở bên cạnh nói ta cũng muốn ăn, chủ nhân nhà ta liền cho ta một chút. Thằng bé kia trợn trừng mắt nhìn ta nói: “Hoa Tranh, dê của muội, lại còn ăn được… ăn được rau xanh a?”

Ta không thèm để ý tới hắn, thật là không có kiến thức, những gì chủ nhân ăn được, sao ta lại không thể ăn? Ta còn ăn được thịt, nếu nhìn thấy chắc ngươi sẽ bị hù chết mất!

Nói thật, ta sợ nhất là một đứa nhỏ luôn trừng mắt nhìn ta. Hắn bộ dạng rất dễ nhìn, nhưng tính tình không tốt. Mỗi lần nhìn thấy ta nằm trong lòng chủ nhân, liền hung hăng dùng ánh mắt liếc ta. Có một lần hắn rất quá phận, nói với chủ nhân của ta: “Hoa Tranh, ta đưa con dê khác cho ngươi! Con dê này có gì hay, còn dính vào như vậy?”

Ta tức giận đến nỗi lông trên người cũng phải dựng lên. Ngươi mới dính vào! Cả nhà ngươi đều dính vào!

Hoàn hảo chủ nhân nhà ta thật anh minh cự tuyệt. Nàng gần đây có rất nhiều chuyện phiền não, mỗi ngày đều ngồi trong lều tú khăn, vừa tú vừa than thở: “Đói sư phụ! Đói chết ngươi! Đáng giận! Ta đâm, ta đâm!”

Khó khăn lắm mới yên tĩnh, kết quả cái khăn màu trắng đó bị đứa bé trai xấu tính kia đoạt mất. Ta thấy hắn đoạt được cái khăn, cao hứng đến mức không thèm hung hăng với ta nữa, thật không biết cái đó có gì hay. Hừ, chỉ là một mảnh vải, phía trên có ba phiến lá cây cong cong vẹo vẹo. Trắng như lông của ta, mềm như lông của ta sao?

Không thấy có gì hay.

Về sau, chủ nhân nhà ta đã không còn là một đứa bé nữa, lại trở nên gầy, có điểm giống người lớn. Ta cũng có con rồi, ta hy vọng chủ nhân nhà ta sẽ uống nhiều sữa của ta, sẽ vừa lớn, vừa mập giống như các con của ta.

Nàng gần đây thường xuyên phải ra ngoài, làn da hơi đen một chút, nàng lấy sữa của ta làm “mặt nạ làm trắng”, cũng chịu khó uống sữa hơn so với trước.

Miệng nàng đầy mùi sữa, hàm hồ hỏi ta: “Tháp Na a, ngươi nói xem vì sao mỗi ngày ta đều uống một bát sữa dê lớn, vậy mà vẫn không cao lên được? Khi nào thì ta mới hơn một mét lăm đây!”

Ta trừng mắt nhìn: Ta sao mà biết? Một đám hài tử của ta đều rất cường tráng hữu lực a!

Đứa nhỏ trưởng thành sẽ phải rời khỏi ta, ta cũng sẽ không thường gặp chúng nữa. Ta nghĩ, chỉ có ta là đặc biệt, các hài tử của ta không có mệnh tốt như vậy.

Chuyện này cũng không có biện pháp.

Đầu xuân, gió xuân ấm áp đã khiến ta không thể chạy loạn được rồi. Càng ngày, ta càng thường nằm ở chỗ của mình ngẩn người. Dù sao ta cũng không cần đi kiếm ăn, có tỳ nữ chuyên chuẩn bị cỏ cho ta.

Có một ngày buổi tối ta khát nước, chạy ra tìm nước uống. Ta nhìn thấy tỳ nữ bình thường vẫn cho ta ăn, gương mặt đỏ hồng, đang đứng nhìn người phía xa xa, ánh mắt sáng ngời trông mong. Ta nghĩ: Ồ? Tình lang của nàng ta?

Đi qua xem, phát hiện… Là đứa bé xấu tính kia. Hắn dắt ngựa, cũng đang chăm chú nhìn vào căn lều nào đó, căn bản là không chú ý tới chúng ta. Đúng rồi, là lều của chủ nhân ta. Hắn tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, bỗng nhiên hơi hơi nở nụ cười, còn lấy từ trong lòng ra vật gì đó mà nhìn. Sau đó hắn liền xoay người lên ngựa phóng nhanh như chớp.

Ta thừa nhận… Khụ khụ, người này bộ dạng càng ngày càng dễ nhìn.

Kết quả tỳ nữ kia bỗng phát run, nàng ta thấy ta đang nhìn, bỗng nhiên che mặt chạy mất.

Ai, thanh xuân, thật sự là tốt đẹp.

Chủ nhân nhà ta gần đây hay ôm ta ngẩn người, có lúc vẻ mặt cũng mơ mơ màng màng, cũng là thanh xuân a!

Ta nhẹ nhàng liếm tay nàng. Hảo cô nương của ta, ngươi cũng mau trưởng thành đi.

Ta không thể ở mãi bên ngươi rồi.

Tới lúc ta không còn bên cạnh ngươi, để cho mấy đứa nhỏ kia ở cùng ngươi, nga, bọn họ cũng không còn là đứa nhỏ nữa rồi. Ta thấy nam nhân xấu tính kia, đối với ngươi rất tốt, nếu không ngươi liền theo hắn là được.

Sau đó các ngươi hãy sinh thật nhiều đứa nhỏ. Bất quá ngươi cũng không có nhiều sữa như ta…

Khụ, không quản được. Con cháu đều có phúc của con cháu.

Trước khi ta chết đi, ta sẽ ước nguyện, để tiểu chủ nhân của ta thích người nào sẽ được ở cùng người đó, luôn luôn vui vẻ, không ai có thể ngăn cản nàng.

Như vậy thì tốt rồi.
Bình Luận (0)
Comment