Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 34

Lo lắng đề phòng tới tận khi sắc trời mờ mờ, ta mới xác định được phán đoán của mình hẳn là đúng, Âu Dương Khắc chắc hẳn đã dùng cơ thiếp để giải dược tính trên người rồi, ta không cần phải tiếp tục lo lắng về nguy cơ đó nữa, về phần sau này phải giải quyết vấn đề với hắn thế nào, đến lúc đó rồi nói sau…

Thần kinh căng thẳng cả đêm, giờ được thả lỏng, mệt mỏi không thể khống chế được, giống như thủy triều bao phủ toàn thân, sau đó… ta đang ngủ.

Lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, ngoại trừ cảm giác tê mỏi vì phải duy trì một tư thế ngủ quá lâu, toàn thân từ trên xuống dưới đều có thể hoạt động tự nhiên, không có chỗ nào không ổn. Mà quỷ dị hơn là trên người đã mặc một bộ quần áo đơn, bên cạnh còn có một bộ y phục bạch cừu… Ta mờ mịt nhìn chung quanh, mới phát hiện dường như cả căn phòng cũng không phải là căn phòng hôm qua nữa rồi…

Ta lại ngủ như chết như vậy sao?

Căn phòng bố trí cực kì đơn giản, một giường, một bàn, hai ghế, các thứ đồ khác đều không có, nói cách khác, ta chỉ có ba sự lựa chọn:

Thứ nhất, chỉ mặc áo đơn đi ra ngoài —— ở trong mắt cổ nhân đây gần như là hành vi trần truồng rồi.

Thứ hai, quấn chăn đi ra ngoài —— giống như trên, hơn nữa hành động sẽ không thuận tiện a, muốn chạy trốn thì không thể mặc như vậy a!

Thứ ba, mặc y phục bạch cừu vào…

Ta thở dài, nhận mệnh cầm lấy bộ quần áo bạch cừu.

Ba phút sau… Ta bắt đầu hối hận vì sự lựa chọn của mình.

Cho dù không có gương, ta cũng có thể tưởng tượng tay áo thắt ba vòng, bộ quần áo lụng thụng mặc trên người buồn cười tới mức nào —— thế cho nên mới làm cho mỹ nhân áo trắng vừa đẩy cửa vào kinh sợ quá độ, khóe miệng còn run rẩy nhìn ta chằm chằm.

Ta thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn lại nàng, sau đó phát hiện nàng chính là một trong bốn người tối qua đã bắt ta.

Khách Ti Lệ —— chính là người phụng lệnh đưa ta tới gặp thiếu chủ của các nàng —— kỳ thật là một người thích nói chuyện, từ trong phòng đi ra ngoài có một đoạn đường, nàng đã đem toàn bộ tên tuổi, chiều cao, cân nặng, sở thích, số đo ba vòng… nói hết cho ta biết rồi.

Sau một đêm, thái độ trở nên thân mật tới vậy, thật sự là làm cho người ta rất khó thích ứng a. Kết hợp với tư thế hơi mất tự nhiên cùng vẻ mặt cảnh xuân vô hạn của người nào đó, ta chỉ có thể đoán là biểu hiện của thiếu chủ nhà các nàng tối hôm qua đã làm cho nàng ta thực vừa lòng…

“Hoa cô nương, là ở phía trước.” Khách Ti Lệ đi phía trước đột nhiên dừng lại, hơi hơi nghiêng người tránh đường, đưa tay về cửa phía trước. “Thiếu chủ đang ở bên trong chờ cô, mời cô vào đi thôi.”

Cô nương này nhìn qua có vẻ tùy tiện, kỳ thật nói chuyện, làm việc thật sự cẩn thận, chiều cao, thể trọng, sở thích, số đo của nàng ta, ta đều đã biết, nhưng một chút nội tình cũng không rõ. Nếu ta không tự đi tới đó, ta không hề nghi ngờ chuyện nàng ta có thể sẽ trói ta ném vào trong đó.

Ở dưới mái hiên nhà người ta, có thể không cúi đầu sao?

Vì thế thân là “người bị bắt cóc” ta khá là phối hợp với “bọn cướp” tự động đẩy cửa ra, sau đó mang vài phần tâm tình bi tráng “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn”, bước vào đại sảnh.

“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn”

[‘Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh

Tráng sĩ một đi không trở lại.’

Hai câu hát của Kinh Kha trước khi lên đường hành thích Tần Thủy Hoàng.]

Đại sảnh trang trí toàn những vật dụng phong tình của Tây Vực, một nam tử áo trắng đưa lưng về phía cửa, khoanh tay mà đứng, đối diện với bức tường trắng chẳng có gì kia… có vẻ cực kì có hứng thú.

Ngay cả cánh cửa bị ta đóng mạnh lại, phát ra tiếng vang lớn, lỗ tai hắn cũng không động chút nào —— được rồi, ta thừa nhận ta cố ý coi thường rồi, hắn là người chứ không phải chó giữ nhà…

Cho dù không dám làm ra chuyện gì kích động để phát tiết, nhưng mà ít nhất ta còn có ánh mắt! Xem ta dùng ánh mắt trừng chết ngươi, ta trừng, ta trừng, trừng trừng trừng…

Đang sung sướng trừng mắt nhìn lưng người phía trước, người bị trừng bỗng nhiên xoay người một cái.

Bất ngờ không kịp đề phòng bốn mắt nhìn nhau, sau đó…

“A?” Cằm ta sắp rơi xuống sàn.

“A?” Vị đối diện kia cũng không tốt hơn.

“Sao…sao lại là ngươi!”

Ta thẳng tay chỉ vào hắn, hắn lại giống như không nghe thấy, thì thào lẩm bẩm:

“Sao lại là cô…”

Vì thế hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, ta nghĩ lại một lượt những chuyện đã xảy ra, mới vô cùng buồn bực mở miệng:

“Vì sao lúc ở thảo nguyên ngươi không mang theo đám cơ thiếp kiêm nữ đệ tử?”

Nếu như dẫn theo, ta nhất định chỉ nhìn một cái là có thể biết được thân phận của hắn rồi, nhất định sẽ không thành như vậy!

Đúng vậy, vị thiếu chủ Bạch Đà sơn Âu Dương Khắc trước mắt này cư nhiên chính là NPC áo trắng ta đã gặp hai lần trên thảo nguyên cách đây mấy tháng. Khổ cho ta lúc ấy còn nghi thần nghi quỷ thân phận của hắn tới nửa ngày, lúc thì nghĩ là kẻ thù của Giang Nam thất quái, lúc lại nghĩ là cao thủ Hoàn Nhan Hồng Liệt đưa tới…

Ai biết hắn lại chính là vật hi sinh nam xứng quan trọng trong “Xạ Điêu” —— Âu Dương Khắc.

NPC áo trắng, không, Âu Dương Khắc sắc mặt cũng không tốt hơn chút nào, phẫn nộ nói: “Ai nói ta xuất môn nhất định phải mang theo các nàng?”

Ta bị hỏi lại, á khẩu không trả lời được. Đại khái dường như có lẽ ta đã nghĩ sai…

Trong nguyên tác, mỗi lần Âu Dương Khắc xuất trướng, trừ bỏ lần lưu lạc ngoài đảo hoang, hai chân bị gãy, luôn luôn có một đoàn cơ thiếp kiêm nữ đệ tử đi theo. Vì thế trong đầu ta tự nhiên mặc định là hắn “ra ngoài nhất định phải đem theo đám nữ đệ tử”, cho nên mới thành ra phán đoán sai lệch…

Ta còn đang hối hận đấm ngực giậm chân vì sai lầm của mình, Âu Dương Khắc đã mở miệng trước:

“Tại sao cô lại ở đây?”

Này… này là sao? Trốn tránh trách nhiệm sao? Ta tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn: “Bị người của ngươi chộp tới!”

Hắn ngẩn ra một chút, mới nhíu mày nói: “Ta là hỏi vì sao cô lại rời thảo nguyên, một mình tới đây.”

Ta vừa thầm mắng “ngươi quản cái khỉ gì”, nếu để Chu Thông nghe thấy, nhất định sẽ cho ta một trận, vừa nhanh chóng ngắt đầu bỏ đuôi, giới thiệu vắn tắt:

Mỗ nữ nhi của tù trưởng Mông Cổ ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên đã lâu, vì thế sau khi đàm phán thương thảo với nhà tài trợ, kiếm được đầy đủ kinh phí du lịch liền lên đường, Tây Vực chẳng qua chỉ là trạm du lịch đầu tiên mà thôi.

… Ít nhất thoạt nhìn thì cũng là đúng như vậy.

Vẻ mặt hắn biến đổi không ngừng, trầm ngâm một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: “Những lời của trưởng bối chuyên về nữ khoa đêm qua cô nói…”

“Giả đấy!”

Ta trả lời sạch sẽ lưu loát, với những chuyện dễ dàng bị lật mặt, không cần thiết phải nói dối.

Hắn ngẩn ra, lại hỏi: “Vậy chuyện cô nói, không cần phải là xử nữ cũng có thể giải dược…”

“Cũng là giả đấy!” Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, nhanh chóng thuyết minh bổ sung, “Ta cũng không biết thật hay giả, chỉ là… lúc ấy ngươi thần trí không tỉnh táo, ta phải nghĩ biện pháp tự cứu mình chứ.”

Âu Dương Khắc trầm tư một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng quắc kia nhìn vào khiến lòng ta run lên.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nhẹ nở nụ cười, “Tiểu cô nương quả nhiên có bản lĩnh, đừng nói là tiểu vương gia, ngay cả tại hạ… cũng bị cô lừa a…”

Trong thanh âm mang theo ba phần hàn khí, khiến ta lại rùng mình một trận.

Ở thảo nguyên tiếp xúc hai lần là biết người này tâm tư thâm trầm, tuyệt không phải là hạng người đơn giản, huống chi hắn còn là Âu Dương Khắc… Người thừa kế lão độc vật dốc lòng bồi dưỡng, nếu thật sự chỉ biết tham hoa háo sắc, Bạch Đà sơn nhà hắn sao có thể tồn tại ở Tây Vực như vậy?

Ta cân nhắc từng từ, cực kỳ thành khẩn nhìn hắn:

“Âu Dương công tử xưa nay tự trọng thân phận, mặc dù phong lưu thiên hạ cũng không dùng sức mạnh với nữ tử, mới vào Tây Vực đã nghe danh. Những người bắt ta đêm qua, cũng từng gặp một lần ở Duyệt Lai khách sạn, người trong khách sạn cũng có đề cập tới thân phận của các nàng. Đêm qua vì bảo toàn sự trong sạch, tình thế cấp bách nhất thời lợi dụng điểm này, nói năng không đúng, còn phải xin thứ lỗi cho.”

Một hơi nói hết tiền căn hậu quả rồi, nếu vậy hắn hẳn là nên yên tâm rồi đi.

Quả nhiên ánh mắt hắn chợt lóe lên, nói: “Thì ra là thế, nếu vậy đúng là cơ thiếp của ta đã đắc tội với khách quý rồi, chỉ là…” Hắn dừng một chút, có vẻ thực vừa lòng nhìn ta dựng thẳng lỗ tai lên nghe, mới cười tiếp tục nói: “… Tiểu cô nương vẫn nên nói chuyện như bình thường, không nên học theo khẩu khí nho nhã kia, tại hạ thực không chịu nổi…”

Này… Xem như đang châm chọc ta giả vờ nhã nhặn sao… Bà nó chứ…

Ta cố tình ra vẻ không có gì nhún nhún vai, “Nếu hiểu lầm đã giải quyết, ta đây hiện tại có thể đi rồi chứ.”

Tuy rằng vốn dĩ ta cũng rất có lòng hiếu kì với một nơi thần bí như Bạch Đà sơn, nhưng trải qua một đêm ép buộc kia, thực khiến người ta mất khẩu vị, tốt nhất là Âu Dương công tử ra lệnh một tiếng, sau đó ta có thể lăn rất xa.

Âu Dương Khắc lại mỉm cười.”Chỉ sợ không được…”

“Vì sao?” Ta hổn hển truy vấn.

“Này…” Hắn cười đến càng phát ra cảnh xuân sáng lạn, phe phẩy chiết phiến, mới chậm rãi nói: “Cô trúng độc rồi.”
Bình Luận (0)
Comment