Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 47

Tây Vực, đầu mùa đông, đêm khuya, gió lạnh...

Bốn từ mấu chốt này hẳn là đủ để mọi người hiểu được cảm giác của một kẻ chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc giữa điều kiện thời tiết này rồi đi, huống chi người này còn đang bị bức di chuyển cực nhanh trong không trung.

Từng trận gió lạnh xuyên qua cổ áo, tay áo tiến vào, lại theo ống quần mà chui ra, nhiệt lượng trên thân thể không ngừng thoát đi...

Sau khi chấm dứt cuộc lữ hành giữa không trung, ta có cảm giác thân thể này đã không còn là của mình nữa rồi.

May mắn cuối cùng điểm chạm đất là một gian nhà gỗ nhỏ có lò sưởi ấm áp, mà không phải là một cái lò mổ như ta từng nghĩ tới.

Bất quá... Trong truyện cũng có rất nhiều ngôi nhà gỗ kiêm pháp trường, tỷ như ‘Tử thần đến đây’, tỷ như ‘Điện cứ kinh hồn’, tỷ như ‘CSI’, tỷ như ‘Tâm lý phạm tội’, tỷ như...

Ta đang điên cuồng nhớ lại tình tiết trong những bộ truyện đó để chuẩn bị tâm lý, nhưng một bộ quần áo ném vào người, trước mặt thình lình tối đen, cùng xúc cảm mềm mại từ hai má nháy mắt làm cho đầu óc nhớ lại hiện tại rốt cuộc mình đang là người ở thời đại nào.

Giọng nữ lạnh như băng vang lên: “Thay quần áo, đi ra gặp ta!”

Sau đó chính là tiếng bước chân, tiếng mở cửa cùng đóng cửa...

Ta cầm lấy bộ quần áo, ôm vào trong ngực hạnh phúc cọ cọ, xem ra lần này không cần lo lắng cho tính mạng rồi!

Vì cái gì?

Chỉ cần hai đao là có thể giải quyết xong, ngươi đã nhìn thấy kẻ nào trước khi giết người còn cho thay quần áo chưa?

Có nhiều quần áo cũng sẽ không đạp hư như thế.

Cho nên, ít nhất tạm thời, ta hẳn là an toàn rồi.

Tay chân lanh lẹ thay bộ quần áo mà tiền bối cao nhân ném cho vào, cổ tay áo, ống quần theo thường lệ phải xắn lên ba vòng mới không quét đất, bất quá so với tình trạng đông cứng như ban nãy, ta tình nguyện mặc thành như bây giờ, ít nhất cũng có thể giữ ấm a.

Nhét túi da vào trong áo—— nói lại, trong tình huống như vậy, ta vẫn vô thức nắm chặt được nó, thật sự là vận khí thật tốt quá —— rất nhanh kiểm tra lại một lần, trên thân cao thấp đều không có gì bất thường, ta thầm hít sâu một hơi, đẩy cửa đi ra.

Ngoài cửa, dưới ánh trăng tàn, một thân ảnh màu đen khoanh tay đứng, không biết tại sao... Thoạt nhìn lại có vài phần tịch liêu...

Ta đi qua, đứng ở phía sau bà ta, cố gắng bày ra tư thái kính cẩn.

Nếu bà ta không giết ta, vậy tự nhiên phải chân chó một chút, đừng chọc giận bà ta kẻo phải ăn nhiều đau khổ. Ta xưa nay vẫn thực thức thời.

Đợi hồi lâu, bà ta mới chậm rãi xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta.

“Đã tới nơi này, đời này kiếp này, ngươi đừng mong còn có thể thoát ra.”

Này... xem như tù chung thân?

“Về phần kẻ vô tình vô nghĩa kia...”

Ta sửng sốt vài giây mới tỉnh ngộ bà ta là đang nói về Âu Dương thiếu chủ, không nhịn được, mặt nghệt ra.

“... Ngươi cũng đừng nghĩ tới hắn nữa.”

Ta sẽ không nghĩ tới hắn, thật sự... Tin tưởng ta...

Đại khái là thấy vẻ mặt ta quá mức chân thành tha thiết, ngữ khí của bà ta cũng nhu hòa hơn rất nhiều, giọng nói gần như là an ủi:

“Ta đang cần một thô sử nha đầu...”

Thô sử nha đầu, thô sử nha đầu, thô sử nha đầu, thô sử nha đầu...

Ta còn đang hỗn loạn như lạc vào mê cung, bà ta lại bỏ lại một câu đủ khiến ta thạch hóa, phong hóa thậm chí hắc ám hóa tại chỗ.

“... Có thể làm thô sử nha đầu của phái Tiêu Dao ta, cũng là phúc khí của ngươi.”

Tiêu Dao phái, Tiêu Dao phái, Tiêu Dao phái, Tiêu Dao phái...

Ta sớm nên nghĩ đến, loại “Tuyệt thế võ công + tuyệt thế si tình + tuyệt đỉnh thông minh + tuyệt đỉnh điên” này, trừ bỏ môn phái tuyệt thế BT như Tiêu Dao phái ra, còn có chỗ nào bồi dưỡng ra được?

Từ Thiên Sơn Đồng Mỗ đến Vô Nhai Tử đến Lý Thu Thủy, từ Tinh Tú lão quái Đinh Xuân Thu đến Hàm Cốc Bát Hữu... Liền ngay cả Hư Trúc cùng Đoàn Dự cũng đều là tính tình “Nhân sinh tất nhiên là hữu tình si, hận này không liên quan phong cùng nguyệt”...

Khó trách ta tổng cảm thấy hành động của vị tiền bối trước mắt có điểm quen thuộc, thì ra hoàn toàn chính là phiên bản của “Lý Thu Thủy + Thiên Sơn Đồng Mỗ”!

Bà ta thật đúng là đã kế thừa rất tốt truyền thống của các vị tiền bối trong phái, đem BT hoàn toàn phát dương quang đại rồi.

Nhưng mà... Loại BT mà người của phái Tiêu Dao hướng đến đều là ngươi nếu phạm ta, ta tất phạm ngươi, người trong nhà phạm người trong nhà, trên cơ bản hoàn toàn khinh thường việc đi quản những chuyện linh tinh a...

Vì sao hôm nay bà ta lại chạy tới thạch thất nổi điên?

Mang theo nghi vấn về tính nhân văn cùng tính xã hội, ta rơi vào mộng đẹp.

Đúng vậy, tất cả đều là tiểu kịch trường trong não mà thôi, trên thực tế, tiền bối cao nhân nói xong liền “Sưu” một tiếng bay đi, lưu lại ta đứng rùng mình trong gió lạnh, tự động tự phát quay lại ngôi nhà gỗ.

Một khi biết tính mạng của mình an toàn, thần kinh đang căng thẳng lập tức được thả lỏng, co mình bên cạnh đống lửa ấm áp, mí mắt nặng như bị đá đè, rất nhanh đã không còn biết gì nữa.

Một đêm không mộng mị gì.

Kiếp sống ‘thô sử nha đầu phái Tiêu Dao’ của ta, từ sáng hôm sau đã chính thức bắt đầu.

Toàn bộ Tiêu Dao phái chỉ có hai người.

Chưởng môn kiêm trưởng lão kiêm môn nhân một người, Lý Lưu Phong.

Thô sử nha đầu một người, ta.

Ta thực không biết phái Tiêu Dao mấy trăm năm trước uy phong bốn bề, lại vì lẽ gì mà rơi vào cảnh ngày hôm nay.

Nhưng mà làm một kẻ “thô sử nha đầu” phụ trách nhóm lửa nấu cơm, bưng trà nấu nước, giặt quần áo, may vá, trải giường chiếu, bên trong vệ sinh, bên ngoài bảo dưỡng... tất cả những việc vặt vãnh vụn vặt, người cần hầu hạ đương nhiên là càng ít càng tốt.

Bởi vậy ta hoàn toàn không có ý bảo vệ ‘di sản văn hóa phi vật chất’ Tiêu Dao phái này, đối với hiện trạng này quả thực khá là vui mừng.

Mà càng làm ta vui mừng hơn một chút là: may mắn ta không phải là từ hiện đại trực tiếp xuyên qua tới đây.

Nếu không, ta đã quen với cuộc sống điện khí hóa, đột nhiên đối mặt với loại tình huống này, đại khái sẽ mờ mịt không biết làm thế nào, ngay cả nên bắt đầu từ đâu cũng sẽ không biết luôn.

Nhưng mà có thâm niên mười lăm năm ở đại mạc, đã đủ cho ta học được các kĩ năng cuộc sống ở thời đại này —— lúc Thành Cát Tư Hãn còn là Thiết Mộc Chân, cuộc sống kì thật cũng còn có chút khó khăn...

Bởi vậy trừ loại việc tinh tế như thêu thùa chết sống ta cũng không học được ra, những công việc vặt vãnh hàng ngày, ta cũng coi như có thể làm thuận buồm xuôi gió, ít nhất cũng gần đạt mức tiêu chuẩn đi.

Hơn nữa... về phương diện này, Lý Lưu Phong, thực ngoài ý muốn, không ghê gớm cho lắm.

Cho dù là ngày đầu tiên bởi vì còn chưa nắm rõ độ lửa mà bê lên cho bà ta một bát cơm khê, bà ta cũng mặt không đổi sắc nuốt xuống.

Khiến cho ta vốn có chút bất an không yên phải thở phào nhẹ nhõm thật sâu.

Đương nhiên ta cũng không dám để cho bà ta tiếp tục ăn cơm khê nữa.

Ngày thứ hai đã được giáo huấn, hết sức chú ý tới mức lửa, vì thế bà ta cũng ăn nhiều cơm hơn một chút, cũng gật gật đầu, ánh mắt nhìn ta cũng có thêm một tia khen ngợi.

Nếu không phải ta chính mắt nhìn thấy, rất khó có thể tin “Tiền bối cao nhân” điên mà cố chấp ở thạch thất đêm đó, lại là trung niên mỹ phụ thực hiểu lý lẽ này... Ách... Có lẽ phải nói là “Lão niên mĩ phụ” ?

Lần đầu tiên Lý Lưu Phong bóc lớp mặt nạ ra trước mặt ta, lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt loại ‘sản phẩm công nghệ cao của cổ đại’ đó, ta sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên thảm thiết.

Dưới tấm mặt nạ xấu đến cực điểm, quỷ khóc thần sầu kia, lại là một gương mặt xinh đẹp kinh thiên động địa không gì sánh nổi.

Ít nhất là cho tới bây giờ, ta còn chưa thấy nữ nhân nào đẹp hơn bà ta.

Nhưng mà tóc bà ta hoàn toàn bạc trắng.

Hơn nữa bà ta nói mình đã tám mươi lăm tuổi rồi.

Cho nên ta mới có thể hình dung tới từ ‘lão niên mỹ phụ’ không được tự nhiên cho lắm này.

‘Ngũ tuyệt’ hiện giờ cũng chỉ khoảng bốn, năm mươi tuổi, bởi vậy Lý Lưu Phong không thể đồng lứa tuổi với bọn họ, bởi vậy... vị ‘sư huynh’ của bà ta chắc chắn không phải Âu Dương Phong rồi...

Nhưng mà ta vẫn cảm thấy bà ta cùng “Tây độc” Âu Dương Phong hẳn phải có quan hệ sâu xa gì đó.

Vốn cũng chỉ là lúc rỗi việc ngồi phỏng đoán vậy thôi, không ngờ cơ hội kiểm chứng lại tới nhanh như vậy...

------------------------

Tiêu Dao phái: môn phái xuất hiện trong Thiên Long Bát Bộ

Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu Thủy, Vô Nhai Tử là sư huynh sư muội đồng môn.

Tinh Túc lão quái Đinh Xuân Thu, Hư Trúc (cùng Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà) là đồ đệ của Vô Nhai Tử

Hàm Cốc Bát Hữu là tám đệ tử của Tô Tinh Hà

Đoàn Dự không phải là người của phái Tiêu Dao nhưng học được võ công của phái Tiêu Dao.
Bình Luận (0)
Comment