Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 72

Âu Dương thiếu chủ ngủ như người chết.

Mà người đã ngủ hai mươi mấy giờ như ta, lúc này cho dù thế nào cũng đừng nghĩ tới chuyện ngủ được nữa.

Bên ngoài mưa tuyết càng lúc càng lớn, ra ngoài đi dạo hiển nhiên chỉ là chuyện mơ tưởng.

Ta chỉ đành chán đến chết, ngồi trên mặt đất đếm kiến chơi.

Trước kia từng nghe nói, trước khi mưa to, kiến sẽ chuyển nhà.

Không nghĩ đang lúc mưa to thế này, trong ngôi miếu đổ nát cũng có một đội quân kiến đang luyện tập hành quân.

Chúng nó khá là có trật tự đi từ nơi nào đó trong bóng đêm ra, bò một vòng trước bàn thờ cũ nát phủ đầy tro bụi, sau đó biến mất tại một góc tường sụp một nửa trong miếu.

Ta thật sự rất tò mò không biết nơi này thì có gì hấp dẫn chúng nó, đơn giản đi theo.

Chỉ cần đi tới trước bờ tường đổ đó là có thể nhìn thấy rốt cuộc phía sau có cái gì rồi.

Chỉ còn cách vài bước, ta do dự một lát, vẫn là dừng cước bộ.



Gió lạnh theo góc tường đổ sưu sưu thổi vào.

Ánh lửa từ phía sau chiếu rọi, quang ảnh lần lượt thay đổi tựa hồ như có cái gì đang chợt lóe chợt lóe phiêu động.

Nhìn theo đội ngũ kiến đang bò dưới chân, lời nói của một thám tử trong một bộ phim trinh thám bỗng dưng thoáng hiện lên trong đầu —— “Nơi nào có kiến, nơi đó có thể có thi thể.”



Da đầu run lên, tóc gáy dựng đứng.

Ta trên cơ bản là bò về chỗ cũ.

Sau đó cảm thấy ngồi như thế nào cũng đều không yên.

Ngồi đối diện… Ta không dám.

Ngồi quay lưng lại… Tổng cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo trắng bệch toàn xương cốt chạm vào.

Ngồi nghiêng, ánh mắt luôn không tự giác nhìn về cái góc kia, vừa sợ đột nhiên có cái gì nhảy ra, lại vừa sợ còn chưa kịp nhìn thấy là cái gì nhảy ra đã chạy không thoát…

Đưa mắt vòng quanh đống lửa vài vòng, chết sống cũng vẫn không tìm được chỗ ngồi thích hợp.

Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, lúc này ngay cả tiếng gió thổi qua ngôi miếu cũ nát, nghe qua cũng rất giống tiếng gào khóc.

Là Mai tỷ tỷ đem ta tới ngôi miếu đổ nát này đi, nàng đưa ta tới đây xong, ít nhất cũng ngây người ở đây một buổi tối cộng thêm một ngày đi, lại liên tưởng đến nàng nhiều năm có sở thích bắt người luyện công, cùng với thảm trạng của những kẻ bị chết trong truyền thuyết “Trên đầu có năm cái lỗ, nội tạng nát bét, chết không nhắm mắt”.

Ta ngay cả ruột gan cũng đều đang run rồi…

Đang cân nhắc có nên đơn giản trốn sau lưng Âu Dương Khắc hay không, cho dù hắn ngủ như chết, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là người sống, tối thiểu dương khí cũng thịnh hơn một chút a.

Trước mắt bỗng nhiên tối đen, có cái gì từ phía sau nhẹ nhàng chạm vào người.

Ta sợ tới mức ‘ngao’ một tiếng hét thảm, nhảy dựng lên, còn chưa kịp chạy, bả vai đã bị cái gì từ phía sau gắt gao nắm lấy.

“Là ta! Đừng nhúc nhích, phía trước là đống lửa!”

Ta sửng sốt tại chỗ 0.1 giây, sau đó xoay người một quyền đánh vào người nọ… Ách… Trên đầu còn bị cái gì đó che, cho nên ta cũng không biết là đánh vào đâu, tóm lại… đánh trúng là được.

Lần này ta thật quả thực tức phát điên mất rồi. Cho dù cho tới bây giờ ta cũng không trông cậy vào lúc lâm nguy Âu Dương thiếu chủ có thể giơ tay cứu giúp, nhưng cũng không nghĩ tới trong thời điểm ác liệt này, hắn còn có thể lấy việc dọa người làm vui.

Giật cái thứ đang trùm trên đầu xuống, ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Âu Dương khắc.

Hắn tỏ vẻ vô tội chỉ chỉ vào tay ta. “Vừa rồi cô phát run… Ta không phải muốn dọa cô…”

Ta nhìn lướt qua thứ đang túm trên tay… Ách… Áo choàng, đầu óc tự động suy luận tiền căn hậu quả, sau đó… Chớp chớp mắt, xấu hổ cúi đầu.

Trong tình huống vừa rồi, người khác hình như không thể biết ta phát run là do sợ chết khiếp, cho nên có vẻ là ta phản ứng quá độ rồi, đã vậy lại còn không biết phân biệt tốt xấu, đánh hắn một quyền…

Ta quả thực muốn ôm mặt chạy vội vì loại hành vi không biết tốt xấu này.

Bất quá, ít nhất cũng phải xin lỗi trước…

“Ách, xin lỗi…” Ta ngay cả nói chuyện cũng đều lắp bắp rồi, “Nếu không ngươi… ngươi cũng đánh lại đi…”

Đợi sau một lúc lâu, thanh âm mang theo ý cười thản nhiên mới vang lên trên đỉnh đầu.

“Sao lại bị dọa thành như vậy a…”

Ngay sau đó… Đầu đã bị ai nhu nhu.

Uy! Ta đã đủ thấp rồi, còn nhu như vậy nữa, thật sự là đừng nghĩ tới chuyện cao lên được, người này vì sao lại giống nhị sư phụ thích nhu đầu ta như vậy… Ta vừa định phản kháng, lại nghĩ tới chuyện mình vừa làm…

Quên đi… Cắn răng chịu đựng đi.

Kết quả Âu Dương thiếu chủ người ta tiện đà lại xoa nhẹ đầu ta mấy cái nữa, lúc này mới cười như hoa đào nở hỏi ta:

“Vừa rồi đến tột cùng là cô thấy cái gì?”



Ta lập tức ủ rũ rồi.

Nghe xong ta kể về suy luận mối liên quan giữa con kiến cùng thi thể cùng với Mai tỷ tỷ, Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh hạ một câu kết luận.

“Ở đó không có gì cả.”

“Kia… đàn kiến kia là có chuyện gì?”

“Ngoài tường kia vốn có tổ kiến, xem tình hình này, hơn phân nửa là bị nước ngập rồi.”

Trả lời lưu loát như vậy, ngược lại, lại làm cho người ta thật sự là hoài nghi tính chân thật a…

Đại khái là ta biểu lộ vẻ hoài nghi quá mức rõ ràng, hắn liếc nhìn ta một cái, nở nụ cười.

“Ta đã sớm xem qua xung quanh ngôi miếu này, nếu quả thực có gì đó không sạch sẽ, cho dù là trời tối mưa to, cũng quyết sẽ không để cô qua đêm ở đây.”

Nghĩ đến chuyện hắn cũng ở đây một đêm, lời này thật ra có thể tin được.

Thần kinh vẫn căng thẳng bỗng dưng được thả lỏng, ta nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn bức tường đổ kia, hình như… Cũng chỉ là bức tường đổ nát bình thường mà thôi.

Này chính là cái gọi là lòng nghi ngờ sinh quỷ ám đi.

Ta thật đúng là… Thực dễ dàng bị quỷ ám a…

“Mới vừa rồi bị dọa thành như vậy, vì sao lại không bảo ta?”

Ách… Nói mới nghĩ, hình như ta thật sự không nghĩ tới chuyện còn có thể gọi hắn dậy a.

Ta nhức đầu, có điểm không quá xác định trả lời hắn:

“Bởi vì ngươi đang ngủ.” Mà làm phiền người ta ngủ sẽ bị ngựa đá…

Hắn không biết vì sao lại thở dài.

“Hoa Tranh.”

Vị thiếu chủ này cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghiêm túc gọi tên ta như vậy, lại phối hợp với vẻ mặt đứng đắn hiếm có của hắn, thực có điểm dọa người. Ta theo bản năng điều chỉnh lại tư thế ngồi, dựng thẳng lỗ tai nghe xem hắn nói gì.

“Vừa rồi nếu là nhị sư phụ của cô ở đây, cô sẽ làm thế nào?”

“Đánh thức y dậy… Ách…” Ta dường như có điểm hiểu được ý tứ của hắn rồi, vấn đề là ở chỗ… “Ngươi cũng không phải nhị sư phụ ta.”

Cho nên đương nhiên sẽ không thể không kiêng nể gì như vậy rồi.

Âu Dương Khắc vẻ mặt cổ quái liếc mắt nhìn ta một cái, chiết phiến trong tay khép mở qua lại, mới chậm rãi mở miệng nói:

“Ta biết… Cô chưa bao giờ tin tưởng ta…”

“Ách…”

Dựa theo những lời lẽ khách sáo bình thường, ta hẳn là phải nhanh chóng tìm lý do phản bác, hơn nữa nhân tiện thể hiện mình đối với người đang nói quả thực là tín nhiệm đến rối tinh rối mù.

Như vậy mọi người mới có thể ha ha cười lớn, sau đó duy trì mối giao tình bèo nước gặp nhau này.

Nhưng mà… Không biết vì cái gì, những lời nghĩ tới đều nghẹn trong cổ họng, ngay cả nửa chữ cũng không nói nên lời… Thật giống như từ tận đáy lòng kì thật cũng không muốn phủ nhận…

“Ngày đó ở thạch thất, cô tình nguyện đi theo Lý tiền bối phái Tiêu Dao kia, cũng không phải vì e ngại bà ta uy hiếp, chính là không tin ta sẽ cứu cô mà thôi. Sau lại ở trong Triệu vương phủ, cô tình nguyện mạo hiểm tính toán chu toàn mọi việc với Hoàn Nhan Hồng Liệt, cũng là bởi vì căn bản không tin ta sẽ bảo hộ cô… Ta nói đúng không?”

Ta thật ra cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ xem mình làm như vậy là vì cái gì, nhưng mà… Hắn nói tựa hồ là đúng…

“Cái kia…”

Ta nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hắn khoát tay với ta, cười khổ nói:

“Lúc trước… Ta từng vài lần sử kế lừa cô, cũng biết cô tất nhiên cảnh giác sâu nặng. Nhưng mà… Cô đã cứu mạng ta hai lần, ta sao có thể lại làm những việc như vậy nữa… Cho nên, ngẫu nhiên cũng tin ta một lần được không?”

Âu Dương thiếu chủ đã nói đến vậy rồi, ta còn có thể nói cái gì?

Chuyện ở Tây Vực tạm thời còn không tính, ở địa giới kinh thành này, hắn chẳng những đã cứu mạng ta, ta còn thiếu hắn một cái ân tình lớn vì chuyện của Giang Nam Thất Quái, hơn nữa lần này ta bị Mai tỷ tỷ bắt đi, hắn cũng hỗ trợ đi tìm…

Hơn nữa… ta yên lặng bổ sung trong lòng, dù sao hắn cũng chỉ nói là ‘ngẫu nhiên’…

Cho nên…

“… Được.”

Không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhìn ta mỉm cười.

“Cô hiện tại nhất định vẫn không thực tin…”

Ta không nhịn được có điểm chột dạ cúi đầu, chỉ nghe hắn thản nhiên nói tiếp:

“… Nhưng cũng còn rất nhiều thời gian, không cần phải vội vàng ngay lập tức.”
Bình Luận (0)
Comment