Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Sesshomaru

Chương 27

Juwakira chăm chỉ rèn luyện yêu thuật, cậu càng ngày càng tiến bộ hơn trước, có thể sử dụng một cách dễ dàng. Cậu còn rất chăm chỉ mà đọc sách ma pháp, tu luyện ma pháp cổ xưa, mà những đoạn kí ức của 'Juwakira quá khứ' cứ lần lượt xuất hiện bên trong đầu cậu.


" Ngươi luyện đến đâu rồi ?" Naraku mở cửa phòng, bước vào hỏi.


" Này, đừng làm phiền chủ nhân khi ngài ấy đang luyện ma pháp chứ " Hắc Miêu ở dạng mèo đen, nhỏ nhắn. Bày ra bộ dáng cao quý, sang trọng nằm trên bàn.


" Không sao " Juwakira nói với y rồi quay sang nhìn Naraku :" Luyện được không ít rồi "


Juwakira đứng dậy, vươn vai. Naraku mấy hôm nay đặc biệt thấy Juwakira cứ vận xiêm y màu đỏ. Mà thường cậu thích nhất là màu trắng cơ mà, vã lại trong túi đồ cậu mang đến cũng chỉ toàn xiêm y trắng. Cậu vận lên như một thiên thần tao nhã, thuần khiết không bị vấy bẩn bởi những thứ xung quanh.


Nhưng ngược lại xiêm y đỏ làm cậu trông xinh đẹp và tỏ sức hấp dẫn vô cùng cao hơn rất nhiều so với lúc trước.


" Juwakira, mấy hôm nay ngươi ăn mặc thật kì lạ"


" Ta thấy vô cùng bình thường mà, mặc cái này ta lại càng xinh đẹp, sát thương nhan sắc ta lại cao hơn trước có phải không" Mái tóc bạnh kim xõa dài trên vai , óng mượt . Cậu xô ngã Naraku, ngồi lên người anh.


" Ngươi đừng đùa nữa, xuống " Naraku lạnh giọng.


" Hừ " Juwakira ngồi một đống nhỏ ở trước mặt Naraku , làm ra bộ dáng hài tử ủy khuất.


" Dạo này, số lượng yêu quái tăng nhanh đáng kể, các thôn các làng đều bị tàn sát, có phải là ngươi làm không"
Juwakira nghi nhờ hỏi Naraku.


" Hửm, ta cũng không biết"


" Vậy rốt cuộc là do ai làm chứ " Cậu nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.


Ngoài Naraku thì ai còn có thể làm việc như vậy, sử dụng một đội quân yêu quái khổng lồ.


Cũng mai là lúc đó cậu đã nhanh chóng đưa ngọc tứ hồn tới thế giới trong tương lai, nếu không để rơi vào tay kẻ xấu, e là khó lường được trước hậu quả .


" Naraku , ngươi cũng có nuôi cả hàng ngàn con yêu quái mà" Juwakira nhìn Naraku.


" Ngươi định để chúng chiến đấu với nhau ?" Naraku nhíu mày. Juwakira quả thật không thể khinh thường người này, trí thông minh và nhìn rõ chiến lượt rất cao, dù đang trong tình trạng bất lợi cũng có thể xoay chuyển được lợi dụng nó để biến cái bất lợi thành có lợi cho bản thân.


" Chi bằng chúng ta lợi dụng cho chúng chiến đấu lẫn nhau , ta cũng không có ở không, huy động tất cả yêu quái đi đi, gọi luôn những phân thân của ngươi tới nữa " Juwakira một bộ dáng chỉ huy, ra lệnh cho Naraku.


" Ngươi định trèo lên đầu ta ngồi ?" Naraku nhíu mày, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Chiều cậu riết sinh hư rồi ư. Dạo này Naraku ta dễ dãi với ngươi quá mà.


Nghe xong, Juwakira cười cười, bàn tay thanh mảnh vuốt gương mặt góc cạnh tinh xảo của Naraku , giọng nhẹ nhàng :" Nào có, ngươi bình tĩnh, ta nào dám cái ý tưởng đó, ta vẫn còn muốn an ổn mà sống a ".


Naraku nắm lấy cổ tay của tay cậu đang vuốt gương mặt anh, anh kéo cậu lại gần, gương mặt hai người sát nhau. Juwakira bất ngờ trước hành động đó của Naraku, ngơ ngác nhìn anh. Naraku nhếch môi :" Tốt nhất là như vậy"


Nói xong Naraku bỏ tay cậu ra :" Được rồi, ta sẽ triệu tập bọn họ đến "


Vài phút sau, tất cả phân thân của Naraku đều có mặt.


Juwakira bộ dáng chỉ huy, vẻ ra chiến lượt :" Kagura cô chỉ huy một nhóm yêu quái tiến vào thành X, ở đó có rất nhiều yêu quái đang làm loạn, Ikenai ngươi thì dẫn bọn chúng đến làng X..."


Cứ như vậy, chỉ huy từng người một, riêng Kanna là nhàn rỗi ở lại trông Xích Tử .


Nói xong, bọn họ đều xuất phát , Juwakira cùng Hắc Miêu đi ngang qua một dãy núi, bọn họ lần theo chướng khí và tiếng than khóc ai oán của trẻ con đi đến một ngôi làng.


Toàn cảng ngôi làng bị thêu rụi trong biển lửa, yêu quái thì lăm le tìm người dân ăn thịt họ. Juwakira tạo kết giới bảo vệ những người cùng sống xót, Hắc Miêu chạm vào viên ngọc của vòng cổ, một thanh gươm sắc bén, xung quanh thanh gươm chứng khí nồng đậm, thanh gươm đầy tiếng kêu la thảm thiết của những oan hồn đã từng bị nó giết, thanh kiếm đang khát máu.


Hắc Miêu cứ thế trong phút chốc xử lí sạch sẽ đám yêu quái.


Giải kết giới, những người còn sống sót được cậu và Hắc Miêu bảo vệ an toàn khỏi đám quái vật.


Bọn họ đi lại đa tạ cậu mới phát hiện cậu và Hắc Miêu không phải con người, họ khinh sợ run rẩy .


" A  không cần sợ, chúng tôi chẳng phải mới cứu các người ra đó sao " Juwakira nhanh chóng nói.


" Dạ...Vân..g...vâ..ng" Bọn họ tuy vậy nhưng vẫn còn sợ hãi.


Nhìn đến phía bên kia có cái gì đang lấp ló trong góc nhà, cậu nhìn kĩ là một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi .


Juwakira mỉm cười nhìn đứa bé.


Người dân họ nhìn thấy liền nói :" Đứa bé ấy chính là bị cha nó bỏ lại... mẹ đứa bé mới vừa chết lúc nãy "


Cậu đến gần bế đứa bé mới phát hiện nó có mắt giống như mắt của loài rắn, tóc màu trắng, dưới mắt còn có vệt màu vàng nhìn thật đáng yêu, bụ bẫm.


Hai má hồng hào phúng phính thịt, đôi môi chúm chím nhỏ nhắn.


Là bán yêu.


Cậu bế đứa bé đến hỏi người dân :" Cha đứa bé là yêu sao? "


Bọn họ gật đầu. Một người dân bước ra nói :" Ngài có thể đem đứa bé đi không, thật sự thì bọn tôi vẫn rất sợ yêu quái , không chừng vài năm nữa đứa bé lớn sẽ bị những người dân nơi khác ghét bỏ, kím chuyện ức hiếp "
Người nói là một người phụ nữ trẻ .


" Được thôi" Juwakira mỉm cười, quay sang nhìn Hắc Miêu trêu chọc :"Ngươi có chủ nhân mới để hầu rồi nè"


" Ngài thật là..." Hắc Miêu xoa xoa trán, thật khổ cho y, hầu một mình Juwakira đã khổ rồi lại mang về một hài tử, haizz. Cái số hẩm hiu làm sao.


" Mọi người định đi đâu " Juwakira hỏi họ.


" Chúng tôi định sẽ sang làng bên cạnh định cư , làng chúng tôi đã không thể ở nữa, yêu quái rất thường xuyên xuất hiện tại nơi này "


" Không cần đi, tôi sẽ lập một kết giới đủ lớn để bảo vệ ngôi làng, để xem xây làng thì cần gỗ, vậy kết giới sẽ bao trùm làng khu rừng bên cạnh và dãy đất rộng phì nhiu trước làng " Nói xong Juwakira tạo kết giới cho bọn họ. Rời đi.


Naraku đúng lúc lo lắng cho Juwakira thì định đến xem cậu. Cửa đã mở trước Juwakira bế một đứa bé đi vào, đứa bé bụ bẫm ấy đang ngủ trong vòng tay cậu.


Naraku nhăn mặt :" Lại cục nợ gì đây"


-----


M.n nhớ vote cho tiểu nữ nhoa...

Bình Luận (0)
Comment