Thời gian tựa như luân hồi, cùng một chỗ, cùng một cảnh tượng, cùng một người.
Hạ Noãn nằm bên cạnh Thịnh Ngật, tay còn bị hắn nắm, mặt vô biểu tình nhìn trần nhà màu trắng, trong lòng vô cùng cảm thán.
Kỳ thật Hạ Noãn không cần ngủ, cô có thể dùng đả tọa tu luyện thay cho ngủ.
Chỉ là có Hứa Tĩnh đang ở đây, cô vẫn phải giả bộ ngủ một chút.
Tâm tư đều nói xong, Hứa Tĩnh liền để cô trực tiếp cùng Thịnh Ngật nằm đó, giường bệnh viện 1 mét 2, nhưng trên người Thịnh Ngật cũng không có miệng vết thương gì, chỉ là khuỷu tay có chút xanh tím, nằm một chút cũng không có gì.
Thịnh Ngật nắm tay cô thật chặt, tách thế nào cũng không mở, mạnh mẽ dùng sức thì cô sợ hắn bị thương gân mạch, liền từ bỏ, thản nhiên nằm trên giường.
Nếu đã quyết định đường đường chính chính đáp lại hắn, hai người chính là hôn phu hôn thê, khả năng lập tức liền phải kết hôn, cô không cần ngượng ngùng.
Nằm nằm một hồi, vậy mà Hạ Noãn liền ngủ rồi.
Mà Thịnh Ngật vẫn luôn hôn mê vậy mà nửa đêm tỉnh lại.
Trong lòng cực kỳ sợ hãi làm hắn đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Chỉ là khi hắn phát giác trên chóp mũi là mùi hoa nhàn nhạt, trong tay lại nắm một bàn tay nhỏ mềm mại, Thịnh Ngật có chút mơ hồ an lòng lại, chậm rãi phun ra một ngụm khí, mi mắt cong cong, nghiêng đầu nhìn bên cạnh.
Hắn tuy rằng hôn mê, nhưng trong mơ mơ hồ hồ vẫn là có thể cảm giác đến bên ngoài, lúc Hạ Noãn nằm xuống, hắn liền biết, chỉ là vẫn luôn không tỉnh lại được.
Cảnh tượng trong mộng vậy mà nhờ lần này ngoài ý muốn sau khi nhập viện lại thành hiện thực, trong lòng hắn nhảy nhót. Sau khi tỉnh lại, liền không muốn ngủ, nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Canh tay hai người dựa gần, gối cùng cái gối đầu, phòng bệnh chỉ có ánh sáng mờ mịt, Thịnh Ngật có thể nhìn thấy hình dáng sườn mặt xinh đẹp của cô gái , cái trán no đủ, mũi nhỏ vểnh vểnh, còn cái miệng hồng hồng chu chu, còn có cằm mượt mà.
Thật tốt.
Chỉ là nhìn nhìn một chút, người đang bị nhìn bỗng run run đôi mi thật dài, khi Thịnh Ngật còn chưa phản ứng lại, Hạ Noãn nghiêng đầu, thấp giọng hỏi "Tỉnh lại bao lâu rồi ?"
Thịnh Ngật trong lòng giật mình, đang muốn nhắm mắt lại sợ cô thẹn thùng né tránh, nghe vậy lại không nhịn được, thành thành thật thật trả lời "Không được bao lâu."
Hạ Noãn tiếp tục hỏi "Có chỗ nào không thoải mái không ?"
Thịnh Ngật lắc lắc đầu, trong lòng hơi chua, lại là bộ dáng quan tâm như vậy.
Chỉ là lúc này đây, hắn không nghĩ lại tự mình đa tình, trả lời xong rồi, hắn liền nhắm mắt lại, nghiêm mặt nói "Em không phải nói chia tay sao? Không phải không trở lại sao ?"
Nói xong, lòng lại càng chua xót.
Hạ Noãn cong môi cười "Đúng rồi."
Đầu quả tim Thịnh Ngật lại lần nữa đau nhức, hô hấp đều dồn dập lên nhiều, ẩn ẩn hiện lên sự yếu ớt của hắn, bàn tay khác đang ở không liền nắm chặt, căng thẳng đến sắp nứt ra, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói "Vậy em đi đi, em đi rồi, tôi cũng không sống nữa."
Hạ Noãn còn tưởng rằng hắn sẽ nói ra cái gì đó, không nghĩ tới là một câu uy hiếp, ngơ ngác trong chớp mắt, bất quá mau phản ứng lại, ngồi dậy, nhìn nam nhân kia nằm thẳng tắp, lạnh lùng trên mặt tràn đầy kiểu sống không còn gì luyến tiếc cùng bi ai, cô nghẹn cười nhìn hắn "Vậy em đi đây."
Thịnh Ngật tức khắc không thể tin được quay đầu nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi "Em dám ?"
Hạ Noãn là tu sĩ, buổi tối đều nhìn rõ như buổi sáng, đem thần sắc trên mặt hắn nhìn rõ ràng, môi vảnh lên càng cao.
Trong mắt cô hiện lên một tia trò đùa dai thú vị, làm bộ muốn nhích người.
Chỉ là mới động một chút, đã bị Thịnh Ngật cắn răng kéo trở về, hai tay đem cô ôm vào ngực, hai chân cũng gác lên, giường nhỏ hẹp như vậy mà hai người ôm vào còn dư ra không ít khoảng trống, chỉ nghe hắn ở bên tai cô thấp giọng nói "Không cho, tới thì được, đi không được."
Hạ Noãn bị phản ứng này của hắn làm lòng nhũng như con chi chu, cũng duỗi tay ôm lại hắn "Ừ, vậy thì không đi."
Thịnh Ngật sửng sốt, tiện đà nhìn cô gái trong lòng ngực mình, hai tay cánh tay lại càng thêm dùng sức "Thật hả ?"
Thật sự không đi nữa ?
Dễ dàng như vậy ?
Hạ Noãn đáp lại là hai tay vươn tới, ôm lại hắn, thấp thấp giọng "Ừ."
Không đi nữa, cô đều hiểu rõ rồi, sẽ không lại làm cái loại việc ngốc nghếch nữa.
Chia tay gì đó, cũng không ý nghĩa.
Trên mặt Thịnh Ngật tức khắc tươi cười, thỏa mãn cùng thả lỏng.
Chỉ cần cô không đi, hắn cái gì đều có thể không cần.
Tình yêu là thứ gì, không thích thì không thích, hắn không thèm để ý, chỉ cần Hạ Noãn còn ở bên cạnh hắn, ở trong tầm mắt hắn...
Dư lại, hắn tới.
Lúc trước hơn nửa năm ở chung, Thịnh Ngật vô số lần biết, Hạ Noãn thật ra đối với mình không có cảm tình gì, chỉ là lại vô số lần lại cảm giác cô ấy thích mình.
Hắn tự mình đa tình như vậy, đồng thời lại bị cô dụ hoặc đến càng lún càng sâu, cuối cùng vô pháp tự kềm chế, lựa chọn lừa mình dối người.
Hắn kỳ thật thật sự có cảm giác.
Chỉ là hắn không muốn thừa nhận, cũng cảm thấy Hạ Noãn tính tình ngoan ngoãn, hai người đều đã đính hôn, lúc trước đó cũng chuẩn bị kết hôn, hắn không nghĩ tới cô sẽ lựa chọn chia tay.
Thịnh Ngật thực ủy khuất, nhưng là không có biện pháp, hắn cần thiết thừa nhận, chính mình vẫn là thực thích thực thích Hạ Noãn, không muốn buông tay.
Cho nên hắn lựa chọn tự tra tấn mình, nếu không thể quên được, vậy dùng khổ nhục kế, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, cũng không tin Hạ Noãn thật sự không trở lại.
Thịnh Ngật có chút thẹn với mẹ hắn, bởi vì lần này thật ra là ngoài ý muốn. Hắn đoán trước chính là mệt nhọc quá độ té xỉu, đưa đến bệnh viện mà thôi, không nghĩ tới thiếu chút nữa đột tử.
Bất quá lần này cũng đáng, cô ấy quả nhiên xuất hiện.
Mấy ngày này, kỳ thật Hạ Noãn cũng không ngủ ngon, bởi vậy cũng không tu luyện, nhắm mắt lại liền ngủ rồi.
Ngủ một giấc này xong, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, người cũng ở một lòng ngực ấm áp.
Vừa mở mắt, liền thấy một gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mang theo ý cười nhợt nhạt, nhẹ giọng nói "Chào buổi sáng."
Hạ Noãn ngốc ngốc nói theo "Chào buổi sáng."
Hứa Tĩnh từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm theo bữa sáng đóng gói mua ở bên ngoài "Được rồi, cũng đúng lúc, nhanh nhanh đánh răng rửa mặt."
Hạ Noãn lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt đỏ ửng, động tác nhanh nhẹn xuống giường vọt vào buồng vệ sinh.
Thịnh Ngật nhìn bóng dáng cô, ánh mắt lấp lánh, chậm rì rì xuống giường.
Trải qua một đêm tu chỉnh, thân thể hắn phảng phất đã không có vấn đề gì, cũng không biết là nói hắn thân thể tốt hay vẫn là nói Hạ Noãn đúng là phúc tinh.
Chỉ cần có Hạ Noãn ở bên, Thịnh Ngật phảng phất không có chuyện gì, cho dù có thì cũng có thể nhanh chóng tốt lên.
Hứa Tĩnh thấy con trai còn nhìn chằm chằm buồng vệ sinh, oán trách nói "Vợ cũng không từ đó bỏ trốn được, nhanh nhanh lại đây ăn, thật là, người đã như con ruồi rồi, giờ còn muốn bò đi đậu lên nó đi."
Thịnh Ngật sờ sờ cái mũi, nhận cháo trắng Hứa Tĩnh đưa qua "Mẹ, thân thể con đã hồi phục như cũ rồi, chờ lát nữa đi làm thủ tục xuất viện đi."
Hứa Tĩnh nhíu mày "Không tốt đâu, ở lại quan sát mấy ngày đi!"
Hạ Noãn ở trong phòng vệ sinh nghe được rõ ràng, lúc này hai người còn đang thương lượng, cô do dự một chút liền ra tới, nhẹ giọng nói "Trở về đi, thân thể anh ấy đã tốt rồi."
Nghe Hạ Noãn nói, Hứa Tĩnh liền không phản đối, gật đầu nói "Vậy được rồi."
Thịnh Ngật ""
Buổi sáng cùng ngày, bác sĩ lại đây lần nữa kiểm tra, ra kết luận là thân thể hắn đã khôi phục gần hết, chỉ là còn có hơi yếu thôi, ngày thường chăm sóc một chút, rèn luyện nhiều một chút là được.
Hứa Tĩnh hỏi "bác sĩ, ngày thường có gì cần chú ý không ?"
"Có, Thịnh tiên sinh lúc trước phỏng chừng bởi vì việc đôi chân, buồn bực còn để trong lòng, không có tiêu hết. Hiện tại cố gắng đừng để cho cảm xúc hắn thay đổi đột ngột là được, yên tâm, từ từ điều trị"
Hạ Noãn nghiêm túc nghe, khóe miệng mỉm cười bị sụp xuống.
Nếu không phải cô, Thịnh Ngật cũng sẽ không bị cảm xúc đột ngột thay đổi, lại một lần vào bệnh viện.
Linh khí chỉ có thể trị thương tích trên thân thể con người nhưng không thể chữa khỏi các mặt khác.
Bỗng nhiên một dòng ấm áp bao trùm ở tay cô, Hạ Noãn nghiêng đầu, liền thấy Thịnh Ngật mặt mày bình tĩnh, một tay kia của hắn xoa xoa đầu cô, sau đó đi xuống dưới, ôm lấy vòng eo của cô, chậm rãi ép lại gần, động tác ôn nhu dính nhớp, làm Hứa Tĩnh đang đứng nói chuyện cùng bác sĩ đều nhịn không được cười.
Hạ Noãn ngoan ngoãn bị hắn ôm lấy, trên mặt dần dần lan ra một mạt ửng đỏ.
Lại thấy Thịnh Ngật hung tợn mà uy hiếp "Đều tại em, cho nên em phải bồi thường cho anh."
Hạ Noãn "Được rồi."
Thịnh Ngật thỏa mãn cười, đem người ôm càng chặt.
Lúc trước Thịnh Ngật nói năm ngày sau tuyên bố tin tức công ty mới thành lập, lần này sau ngày xuất viện chính là thời gian này.
Xét thấy tất cả mọi việc ở đây đều không có vấn đề gì nữa, Thịnh Ngật lại tiếp tục bận rộn với công việc của công ty.
Vì thế là ông chủ, sáng sớm hôm sau liền đến công ty trước, để lại Hạ Noãn cùng Hứa Tĩnh, mời chuyên viên trang điểm lại đây hỗ trợ trang điểm làm tóc các kiểu, hai người phải đến trước mười giờ.
Nhìn bóng dáng con trai biến mất trước mắt, Hứa Tĩnh chậm rì rì quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, nhìn con dâu xinh đẹp tinh xảo, hỏi "Noãn Noãn a, Thịnh Ngật tối hôm qua nó có ngủ đủ tám tiếng không con ?"
Hạ Noãn ngẩn ra, nhìn nhìn cửa phòng của mình, nhìn lại Hữa Tĩnh thì thấy trong mắt bà mang đầy ý chọc ghẹo, tức khắc khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu nhìn xuống chân mình, chân này cọ chân kia, nhỏ giọng nói "Ngủ đủ tám tiếng."
Hứa Tĩnh nhướng mày, qua đi bóp bóp khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng vì xúc động nên còn hơi nóng, bà cười tủm tỉm nói "Ai nha, thẹn thùng cái gì, này không phải bình thường sao."
Hạ Noãn cúi đầu không hé răng.
Còn may là lúc này nhóm chuyên viên trang điểm đã chuẩn bị xong, tỏ vẻ có thể bắt đầu làm rồi, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngày hôm qua sau khi từ bệnh viện trở về, hết thảy đều bình thường, ngoại trừ Thịnh Ngật biến thành yêu tinh dính người, một khắc cũng không muốn tách ra khỏi cô. Thật vất vả sau khi buổi trưa về nhà, đi suốt một buổi chiều để làm thủ tục mua nhà, giao hết tiền xong phải ra cơ quan hành chính đăng ký xác nhận bản thân đã có một bất động sản mang tên mình. Sau trở về, lập tức bị hắn ôm không buông như con koala, còn ủy khuất lên án cô vứt bỏ hắn.
Hạ Noãn nếu đã hiểu rõ tâm ý của mình, đối với mấy hành động thân mật đã bình tĩnh, hắn lên án như vậy, cô cũng phối hợp chiều theo, chiều chiều một hồi liền đáp ứng không ít yêu cầu vô lễ.
Ăn xong cơm chiều, cùng Hứa Tĩnh đi tản bộ trong chốc lát, Hạ Noãn theo thường lệ lên lầu ngủ, lại phát hiện trên giường đã có một người nằm sẵn, Thịnh Ngật quấn chăn, đầy mặt chờ mong "Hạ hạ, mau đi tắm rửa."
Lúc ấy Hạ Noãn đang định đi ra, chỉ là phía sau giọng nam nhân sâu kín vang lên "Anh hiện tại không có em bên cạnh là ngủ không được, bằng không em nghĩ tại sao anh như vậy lại nhập viện ? Nguyên nhân không phải vì ba ngày ba đêm không ngủ được sao."
Bước chân Hạ Noãn như thế nào cũng không động đậy nổi.
Chỉ là cùng ngủ một cái giường, nhưng thật sự không giống lúc trước ngủ chung khi Thịnh Ngật đang trạng thái nửa hôn mê. Người thanh niên nằm bên cạnh huyết khí bừng bừng, trong lòng ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, tự nhiên có chút nhịn không được, sau đó sau đó Hạ Noãn liền bắt một cái pháp quyết cho hắn trực tiếp ngủ.
Rồi chính cô cũng dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ rồi.
Chuyện này nếu chỉ phát sinh giữa hai người thật ra cũng không có gì, chỉ là Hứa Tĩnh vừa mới cố ý trêu chọc, Hạ Noãn tức khắc liền có cảm giác như tối hôm qua là đêm tân hôn.
Ngồi ở ghế trên chờ chuyên viên trang điểm làm mặt cho Hạ Noãn chậm rãi phun ra một hơi, nỗ lực làm nhiệt độ trên mặt của mình bớt nóng lại, làm bản thân thoạt nhìn bình thường một chút.
Thịnh Ngật mời đến bốn chuyên viên trang điểm, hai người phụ trách trang điểm, hai người phụ trách tóc, động tác đều vô cùng nhanh chóng.
Chờ trang điểm xong, tóc cũng sửa sang gọn gàng, Hạ Noãn và Hứa Tĩnh liền thay quần áo, ngồi xe Thịnh Ngật đã mời sẵn tài xế đi đến công ty, tới nơi vừa vặn 10 giờ kém năm.
Lúc trước chân Thịnh Ngật có vấn đề, có chút tinh thần sa sút, rất nhiều sự tình đều không rảnh lo, hiện giờ hoàn toàn tốt rồi nên cũng bắt đầu phát triển cuộc sống mới. Mặc kệ là công ty hay trong nhà, đều chiếu cố thật gọn gàng ngăn nắp. Hiện giờ tài xế cũng thuê xong, người giúp việc cũng đã mướn, thậm chí còn có chuyên gia mỗi ngày phụ trách giao mấy loại trái cây theo mùa tươi ngon mới mẻ đến Thịnh gia, cuộc sống hàng ngày càng thêm tự tại.
Trên đường đi, tài xế cố ý gọi điện thoại cho Thịnh Ngật, báo cáo hai người phụ nữ trong nhà sắp tới rồi.
Nói chuyện điện thoại xong, thấy Hạ Noãn nhìn qua ánh mắt mang theo khó hiểu, còn giải thích một chút "Thịnh tiên sinh dặn, hai mươi phút trước khi đến phải gọi điện thoại cho tiên sinh."
Hứa Tĩnh nghiêng đầu, che dấu vui mừng trong mắt.
Hạ Noãn cũng không rõ, chỉ nghĩ chắc hắn muốn chuẩn bị tốt trước, tránh Hứa Tĩnh gặp phải phóng viên, bởi vậy ngoan ngoãn gật đầu "Ừ, tôi biết rồi."
Tài xế nhịn không được liếc mắt qua kính chiếu hậu một cái, ai nha, tiểu cô nương này thật là xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ ấy, khó trách Thịnh Ngật chưa bao giờ dám để truyền tai tiếng gì, chắc sợ cô ấy để ý.
Vừa vặn hai mươi phút sau.
Xe dừng lại.
Hạ Noãn mặc váy hai dây dài trắng tinh ưu nhã, kéo áo choàng trên người lại, bước xuống xe trước.
Tiếp theo, liền nghe thấy một trận hoan hô "Hạ Noãn Hạ Noãn"
Thanh âm chỉnh tề có vần điệu, như là được chuyên môn huấn luyện qua, Hạ Noãn đầu óc đều ong lên, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, há hốc mồm hỏi tài xế "Chúng ta ...chúng ta làm sao đi vào ?"
Biển người tấp nập, hầu như mỗi người đều có một cái di động, còn có một bộ phận nhỏ người cầm camera cao cấp hướng về cô quay chụp, giữa đám người này là một con đường được trải thảm đỏ, hai bên có đường cảnh giới, còn có mấy người bảo an ngăn đón, nhưng cho dù như vậy, cũng không ngăn trở những ánh mắt cuồng nhiệt của những người đó.
Có chút dọa người.
Cô thật sự muốn chui lại lên xe.
Hứa Tĩnh lại bình tĩnh không thèm để ý, xuống xe từ bên kia, nắm tay nhỏ của Hạ Noãn, thấp giọng nói "Đi từ bên này đi."
Hạ Noãn bị bà lôi kéo bước lên thảm đỏ, tim liền tự nhiên bắt đầu đập nhanh, cũng thấp giọng nói "Thịnh Ngật muốn làm chuyện gì vậy ?"
Hứa Tĩnh chớp mắt, cười ngâm ngâm lôi kéo cô, là không muốn trả lời, chỉ nói cho có lệ "Đúng rồi, hôm nay công ty chính thức ra mắt công chúng luôn ấy mà."
Hạ Noãn "".