" Khục khục! " Tiếng ho nhẹ của Khởi Hàn Lãnh vang lên giữa tiếng xì xầm ồn ã bỗng chốc như nổi bật hơn cả khiến các quan lại vội đứng ngay ngắn cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn soi xét Tần Tố Di nữa nhưng vẫn có vài số nữ quyến tiểu thư tò mò mà len lén nhìn lên đánh giá Tần Tố Di làm nàng vô cùng khó chịu.
Làm một sát thủ, việc nhanh nhất nàng làm được đó chính là giết người nhưng sau đêm toàn sát Vân Gia Trang thì nàng chưa hề thủ tiêu ai và ở cạnh Khởi Hàn Lãnh thì hắn luôn không cho nàng xử lý những điều nhỏ nhặt như thế này, mà tâm lý nàng không ổn định, phải nói là nàng là một nữ tử biến thái cuồng sát nhân chính vì lý do này nên Khởi Hàn Lãnh luôn để nàng bên cạnh hắn đề phòng bất trắc. Mà một tên biến thái bị quản lý cũng bởi một tên biến thái nàng cảm thấy thật hồ đồ... Mà ngạc nhiên ở chỗ nàng chưa bao giờ thấy hắn nổi cơn cuồng nộ.
" Ta muốn... Sát nữ tử bên đó! " Tần Tố Di cắn môi dùng tay cầm chắc vào hai vai của Khởi Hàn Lãnh kiễng người thì thầm vào tai hắn một cách đầy sát ý sau đó nhìn về phía nữ tử đó ra dấu cho Khởi Hàn Lãnh làm nữ tử đó giật mình run rẩy cúi gằm người xuống. Khởi Hàn Lãnh nghe xong câu nói của Tần Tố Di lạnh mặt nhìn theo hướng của nàng tỏa ra muôn vàn sát ý sau đó cầm chắc tay Tần Tố Di mở lời: "
" Người cố chịu đựng hảo? "
" Ta.. sẽ cố! " Tần Tố Di nhắm mắt mím chặt môi khó nhọc trả lời, tay nắm chặt tay Khởi Hàn Lãnh,khi tĩnh tâm lại nàng mới có thể cảm nhận được móng tay của nàng đâm vào da thịt của hắn vội hốt hoảng muốn giật tay ra vì độc trong móng tay nàng là loai mạnh nhất trong cả thân thể nhưng vẫn bị bàn tay vững chắc của Khởi Hàn Lãnh nắm chặt, Tần Tố Di ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Khởi Hàn Lãnh nhưng vẫn khuôn mặt lạnh tanh đó không hề bộc lộ ra chút cảm xúc trúng độc làm nàng khó hiểu.
" Ta nuôi cổ độc trong người, kháng độc! " Một câu nói ngắn gọn nhưng làm nàng hiểu rõ tại sao hắn không sợ độc của nàng, vội gật đầu biểu lộ mình đã hiểu sau đó nàng trừng mắt nghĩ ngợi: loại cổ mà có thể kháng độc duy nhất có ba con,có hai con là của Khanh Hãn nhưng hắn đã sớm mang một con tặng cho Thanh Vi Du và lúc đọc nàng không đọc thấy người nuôi con thứ ba, loại cổ duy nhất cực hiếm chỉ có ba con chính là loại cổ: " Cổ Vương"
Tần Tố Di trừng mắt nhìn Khởi Hàn Lãnh với điệu bộ không thể tin nổi, nàng cứ ngỡ có thể Dật Phong là chủ nhân của cổ độc thứ ba, ai ngờ lại rơi vào tay nam phụ biến thái này.
" Hàn Lãnh đệ! Đệ có vẻ đã quên mất trẫm và hoàng tẩu! ha ha ha! " Một tiếng nói từ trên đài cao vọng xuống kèm theo tràng cười sảng khoái, cả Tần Tố Di và Khởi Hàn lãnh đang dùng hàm ý đứng giữa điện trao đổi nghe được thì đều đồng thời quay lên trên điện cao nhất mặt lạnh lùng Tần Tố Di đánh giá hoàng đế Khởi Nhẫn Quốc đang ngồi trên ghế rồng với phong thái kiều ngạo nhưng phát ra vẻ uy nghiêm và cao quý, nam nhân đó tầm 32 hoặc 33 tuổi, mặt góc cạnh tóc búi cao đội mũ rồng, mắt kiếm sắc nét nhưng tỏ ra vẻ xảo quyệt, phong lưu. Không hề giống với Khởi Hàn Lãnh, thực sự nàng nghi ngờ tên nam nhân này không mang dòng máu chính thống thì bỗng tay nàng nhận được lực cầm tay nàng của Khởi Hàn Lãnh chắc hơn, nàng quay qua nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
" Nữ nhân ngu ngốc, đừng nghĩ lung tung! "
Khởi Hàn Lãnh nhếch môi cười nàng bày tỏ chút sự khinh thường sau đó lôi nàng đến gần chính điện đối diện với hoàng thượng tham kiến: " Hàn Lãnh tham kiến hoàng thượng! "
Nhìn Khởi Hàn Lãnh cúi đầu nhẹ tham kiến nhưng một tay vẫn nắm chặt tay nàng giật giật thì Tần Tố Di mới nhẹ nhún người: " Tố Di tham kiến hoàng thượng! "
" Hảo hảo, miễn lễ! " Hoàng thượng cười lớn phất tay ra hiệu sau đó nhìn Tần Tố Di bằng con mắt chăm chú đánh giá, khuôn mặt khuynh diễm kiều mị, mắt phượng mê hoặc, đôi môi được tô son màu cam căng mọng làm toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ khó tả, và đặc biệt hơn khí chất cao quý lạnh lùng thoát ra từ trong lẫn ngoài thần thái của nàng ta đúng chất của hoàng gia và điều làm hắn ngạc nhiên đó chính là y phục... Đánh giá xong, hoàng thượng cười nhếch môi nhìn về phía Tần Tố Di tỏ vẻ thú vị, lại tiếp tục mở miệng:
" Hàn Lãnh đệ! Cuối cùng đệ mới mang tới ra mắt mẫu hậu, người ắt hẳn rất lấy làm vui mừng ở đây! "
" Ta cũng mong mẫu hậu có ý như hoàng huynh! " Khởi Hàn Lãnh cười nhẹ thưa, sau câu nói đó của Khởi Hàn Lãnh thì đại điện lần nữa lại rơi vào tiếng xì xầm và hoàng thượng vừa mới nhấp ly rượu vội phun ra ngoài làm Tần Tố Di thấy kinh tởm định né tránh " sự sặc sụa của rồng " bằng cách buông tay Khởi Hàn Lãnh thì bị hắn ta kéo một lực sang phía hắn rồi sau đó nàng cùng hắn nhìn lên hoàng thượng đang đỏ mặt được cung nữ lau chùi khóe miệng nở nụ cười khinh thường.
Tần Tố Di cảm thấy ngày hôm nay như có vấn đề, ai cũng nhìn vào nàng soi xét, liệu y phục này không phải có vấn đề chứ? Ngay cả tên hoàng thượng cũng bày tỏ thái độ một cách quá thái như vậy thì đúng thật là nên suy nghĩ thấu đáo. Sau đó nàng và hắn được ngồi bàn dưới hoàng thượng là bàn của các tướng quân dưới trướng Khởi Hàn Lãnh cùng các gia quyến của những tướng quân được thánh chỉ đó. Sau khi ngồi vào nàng nhìn quanh các chỗ, độ sa hoa đều được gọi là đạt tới đỉnh cao, ngay cả khăn lau đều là lụa tơ tằm thượng hạng có thêu chỉ vàng, bàn ghế mùi gỗ hơi hướng trầm hương, nhưng có lẽ sáng chói ở đây nhất có lẽ là các nữ nhân, nữ nhi của quan lại. Nhìn ai cũng một vẻ đẹp khác nhau làm nàng lóa mắt nhưng thứ làm nàng sáng mắt nhất là cách tiếp cận ý trung nhân. Như nàng nhận thấy thì ở những ngày vui trọng đại như vậy đều có người tới xin ban hôn, hoặc tứ hôn. Nàng rất mong chờ điều nay a, đặc biệt trong ba ngày thì ngày thứ ba của tiệc sẽ có nhiều bất ngờ vì đó là thời điểm các biên giới đều mở cửa nghêng đón các sự chúc mừng từ các quốc gia khác, và hơn nữa nàng sẽ gặp được cả ba tên phá hủy đi cuộc sống của nàng: Thanh Vi Du, Dật Phong... và Khanh Hãn, cả ba tên đó đều đại diện quốc gia đến chúc mừng thái hậu Khởi Nhẫn Quốc.
" Thái hậu giá lâm, hoàng hậu giá lâm! " đang ngồi đánh giá tiệc tùng thì nàng lại nghe được tiếng thông báo của công công vốn định đứng lên tham kiến như bao người thì Hàn Lãnh ra hiệu chỉ cần cúi đầu như hoàng thượng.
" Thái Hậu vạn thể an khang "
" Hoàng hậu thiên tuế thiên thiên tuế "
" Các khanh bình thân! Thưởng ngồi! " Ai gia rất mừng vì các khanh đều có thể đến dự tiệc của ta! " Thái Hậu được hoàng hậu cầm nhẹ tay dìu lên ngồi trên phượng kỷ trên ghế rồng hoàng thượng, sau đó hoàng hậu lui xuống ngồi ghế phượng bên cạnh hoàng thượng tạo thành chữ V ngược bộ ba quyền lực. Tần Tố Di không kiêng nệ nhìn thái hậu đánh giá, khuôn mặt trái xoan đã có tuổi nhưng vẫn giữ được hình bóng mý nhân ngày xưa, mặt phượng sắc sảo, đầu đội trang sức quý tộc dành riêng cho thái hậu, cả người thần thái đều lộ lên vẻ uy nghiêm làm nàng có chút lo lắng không hiểu vì lý do gì, cả người mặc một bộ y phục màu nâu sậm thêu ánh vàng có họa tiết phượng hoàng bạch sau đó nàng lại nhìn về phía hoàng hậu, vừa nhìn nàng đã thấy khuôn mặt nàng ta lộ lên vẻ phúc hậu nhưng thủ đoạn, mắt bồ câu to tròn được nhấn mạnh bằng phấn hồng, sống mũi cao thẳng dọc dừa, làn da trắng hồng và đôi môi trái tim tô hồng căng mọng mê người, quả là mỹ nhân xuất chúng thích hợp làm mẫu nghi quốc gia.
" Khởi Tôn của tổ mẫu đâu rồi nào? Tới đây với ai gia nào! " Sau khi ngồi yên vị thì thái hậu vội liếc mắt tìm hình bóng nhỏ nhoi của Khởi Tôn trong các bàn hài tử giọng hiền từ gọi.
" Tổ mẫu, Tôn Nhi tại đây! " Vừa nghe xong câu nói thì tiếng Khởi Tôn đã vang lên ở góc chính điện, Khởi Tôn dơ tay để thái hậu biết chỗ nhưng vừa nói vừa dùng tay còn lại cầm quế hoa cao ăn khiến mọi người cảm thấy đáng yêu ngay cả Tần Tố Di cũng đang chống cằm xuống bàn cười nhìn hài tử đó.
" Lên đây ngồi cùng tổ mẫu hảo tôn tử a! " Thái hậu dang tay cười dụ dỗ sau đó Khởi Tôn nhanh chóng cầm mấy miếng quế hoa cao còn lại vào mồm rồi chạy nhanh lên đại điện ôm chầm lấy thái hậu cười lấy lòng. " Mọi người mau nhập tiệc! " Thái hậu hài lòng mở miệng bắt đầu bữa tiệc, từ hai bên điện, các vũ công cầm quạt lụa và toàn thân y phục màu hồng rời thân hở bụng bắt đầu tiến vào vũ khúc theo nhạc một cách mê người đầy uyển chuyển làm mọi người như bị thu hút theo điệu múa bao gồm cả Tần Tố Di.
" Vương phi! Tại hạ dưới trướng vương gia lần đầu ra mắt người! "
" Vương phi...? "
Nghe tiếng nói cứ vọng bên tai, nàng lấy lại ý thức quay lại nhìn vào bàn thì bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn nàng lo sợ còn tên Khởi Hàn Lãnh chẳng mảy may để tâm mà chỉ chăm chú theo dõi điệu múa.
" Các ngươi gọi ta? " Tần Tố Di ngơ ngác nhìn các tướng quân đang đưa ly rượu cung kính mời trước mặt nàng như ý muốn làm quen, Tần Tố Di hào sảng nhẹ nhàng cầm chén uống cạn ly rượu sau đó tên tướng mới thở phào: " Về sau mong người chiếu cố vương gia!"
" Ta? Không thể nào đi, phải là vương gia chiếu cố ta đúng không? " Tần Tố Di cười nhẹ làm tỏa ra hào quang tứ phía, đặt chén xuống bàn nàng cầm lấy tay áo Khởi Hàn Lãnh lắc lắc ra hiệu khiến các tên tướng mắt sáng ngời vui vẻ mà đâu biết Tần Tố Di đang nghĩ sinh mạng nàng giờ đều ở trong tay Khởi Hàn Lãnh, mà hắn còn là người giúp nàng ngăn chặn sự không kiềm chế của mình, phải gọi là hắn trông chừng nàng mà mấy tên này dám nói nàng chiếu cố hắn, thật sự muốn giết nàng a.
" Đúng! " Khởi Hàn Lãnh nâng ly rượu nàng vừa uống đổ tiếp rượu nhấp nhẹ cười nhếch môi trả lời làm Tần Tố Di bỗng chốc đen mặt, cái chén đó nàng vừa uống giờ hắn uống thì chả khác gì hôn gián tiếp? Mà đây là thời cổ đại như thế này là có ý gì nhỉ? Nàng đã từng đọc đâu rồi thì phải.
Vừa nghe xong câu trả lời của vương gia, các tên tướng bỗng phá lên cười vội từng người cầm rượu tới mời Khởi Hàn Lãnh trước với từng câu " Chúc mừng, vương gia "
" Ta mong sớm được tới phủ ngài uống tửu đối thơ a! "
" Quá tốt rồi vương gia, ngài sẽ không bị mang danh nữa! "
Tần Tố Di đơ người, vừa nãy mấy tên này gọi nàng bằng gì nhỉ? Sao nàng lại quên nhanh vậy a, vừa rồi còn nơm nớp lo sợ Khởi Hàn Lãnh mà giờ lại vui mừng tới mời rượu nhiều như vậy thì Khởi Hàn Lãnh không phải là say rồi đi? Vội dùng tay ngăn thì Khởi Hàn Lãnh nhẹ giọng nói: " Ngươi sang bên bàn nữ quyến trò chuyện, ta không gục nhanh vậy! " Sau đó lại quay sang nhận chén từ các tướng lĩnh dưới trướng uống cạn làm Tần Tố Di tức giận, nàng không hiểu tại sao nàng muốn giết tên vương gia này vô cùng, đúng là bực thật mà. Tần Tố Di lạnh lùng lườm Khởi Hàn Lãnh rồi trả lời: " Tốt! Ngươi cứ ở đó thành tửu quỷ! "
Nói xong nàng nhẹ nhàng buông tay Khởi Hàn Lãnh bước sang bàn dành cho nữ quyến và tiểu thư, vừa sang nàng nhận được bao nhiêu ánh nhìn, bàn tán, nàng mặc kệ phong thái ung dung cao quý của nàng đủ lấn át bao nữ nhân, vừa bước sang thì ai cũng đã nhận ra sự nổi bật, mắt phượng liếc quanh bàn tìm chỗ rồi định ngồi xuống thì bị ngăn chặn bởi một giọng nói
" Chỗ đó là chỗ của bổn tiểu thư! ngươi sao không nhìn trước sau mình có ai vậy? " Một nữ nhân khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn, tóc được búi thấp và cố định bằng trâm hoa mẫu đơn và hoa ngọc trai, mắt bồ câu tinh ranh, khuyên tai đeo ngọc lục bảo quý phái và y phục màu hồng y tay che miệng cùng một vài tiểu thư nữa che miệng cười nhẹ nhàng nhìn về phía Tần Tố Di với ánh mắt coi thường.
Nhìn đám nữ nhân đang cười nhạo mình, Tần Tố Di lạnh lùng định rời sang chỗ khác thì lại bị hồng y nữ tử chặn đường như muốn phát uy với nàng, Tần Tố Di nhíu mày khó chịu nàng đã lâm vào cảnh này bao nhiêu lần rồi, muốn một chút bình yên mà ai cũng nhằm vào nàng là sao?
" Ngươi cứ như vậy mà đi khỏi sao? Biết bổn tiểu thư là ai chăng? " Hồng y nữ tử khe khẽ nhẹ giọng, nàng ta đường đường là mỹ nhân đứng thập tam trong Khởi Nhẫn Quốc với danh tiếng hoa cũng phải thẹn, điệp cũng phải nhường, cha nàng làm trong bộ thượng thư chỉ dưới tể tưởng trở xuống, nàng muốn nhân cơ hội này mà kết thân với các vương gia, ngờ đâu sau khi nữ tử này vào là chiếm được bao nhiêu cái nhìn trầm trồ và ngạc nhiên, phụ thân nàng sau khi nhìn thấy nữ tử đó vội run sợ rồi đi thông báo cho các chức quan mới lên điện lần đầu, nàng vô cùng thắc mắc tại sao phải sợ nữ tử đó? Nàng ta chỉ được dung mạo mà làm mọi người đối sử cung kính như vậy nàng không cam lòng. Nhất định phải làm cho ra lẽ, mà không biết chừng sau vụ này nàng có thể cảm phục được tên vương gia biến thái và làm cho hắn phục tùng dưới chân nàng cũng nên... Nghĩ như thế hồng y nữ tử lấy khăn che miệng cười tủm tỉm, vừa cười vừa nhìn lại Khởi Hàn Lãnh đầy tình ý mà quên mất Tần Tố Di đang mặt lạnh trước mặt mình.
" Thật là ngu xuẩn! " Tần Tố Di khoanh tay khinh thường nhìn hồng y nữ tử trước mặt với những tâm ý sớm lộ rõ ra ngoài
" Ngươi...? Ngươi dám nói ta ngu xuẩn? Người là cái thá gì mà dám nói Châu Bùi Hân ta? " Nữ nhân tên Châu Bùi Hân vò mạnh khăn tay mặt đằng đằng sát khí nhưng giọng vẫn cố đè nén để người ngoài nhìn vào như đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Thấy Tần Tố Di càng ngày càng cúi đầu xuống nền điện, Châu Vũ Hân vui vẻ tiếp tục cất lời:" Ta thấy ngươi cũng tội nghiệp, thân là nữ nhi nhưng phải dùng thân xác mình để lấy lòng vương gia, quả thật là bất gia chi tử, vô phúc cho ai sinh ra ngươi hảo? Chắc nhờ chiêu trò bán thân này ngươi chắc chỉ được vài lượng bạc ta sẽ bố thí cho ngươi vài rương để ngươi thoát khỏi đây và trở lại nơi của người cùng người nhà kinh tởm như ngươi đi! "
Nói xong Châu Vũ Hân cùng hai ba gia quyến nữa cười to quay lưng bỏ đi làm nổi lên sự chú ý của những người xung quanh, Khởi Hàn Lãnh nháy mắt chợt lạnh, bóp nát chiếc chén của một tướng lĩnh vừa mời rồi đứng dậy đi lại phía Tần Tố Di, hắn biết nàng nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ đó, cái ngày định mệnh bị gài bẫy và đuổi ra khỏi nhà, hắn còn chưa dám nói gì mà nữ tử đó dám nói như vậy? Sát ý lạnh dần, cước bộ cũng nhanh hơn nhưng chỉ trong chớp mắt bóng dáng của Tần Tố Di biến mất trước mắt Khởi Hàn Lãnh và dừng trước mặt của Châu Vũ Hân làm nàng ta giật mình đánh rơi khăn tay.
Khuôn mặt của Tần Tố Di bây giờ rất vặn vẹo, cả khuôn mặt hoàn mỹ nhe răng cười rất tươi nhưng không hiểu sao làm nàng ta cảm thấy khủng bố vô cùng, tim như thắt lại nhưng vẫn lên giọng: " Ngươi còn dám đứng trước mặt ta? Ta sẽ....! " Chưa kịp nói hết câu Châu Vũ Hân như bị chặn họng vì Tần Tố Di đã nhẹ nhàng dùng một tay bóp cổ nàng nâng khỏi mặt đất trước con mắt kinh hoảng của bao nhiêu người trong đại điện bao gồm cả Thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu. Tần Tố Di cười nhìn Châu Vũ Hân một cách đầy man rợn mở miệng nói:
" Kể tiếp ta nghe đi nào? Tại sao người không kể, ta đang ở rất gần để nghe..! "
" Ngươi điên, mau... buông ta...! " Châu Vũ Hân dùng hai bàn tay cầm chắc vào tay Tần Tố Di, mắt trợn trừng kêu gào điên loạn nhưng không một ai vào can ngăn, nước mắt nàng ta trào xuống rơi tóc xuống mặt đất, tóc cũng dần bị lỏng vì cựa quậy muốn thoát ra hít không khí, nên giờ nàng ta trông vô cùng thảm hại. Châu Vũ Hân sợ hãi vội nói: " Xin thứ lỗi, ta sai rồi, ta... sẽ làm những gì... ngươi muốn! "
Tần Tố Di nhắm mắt tĩnh tâm lại rồi buông tay khỏi cổ Châu Vũ Hân, khiến nàng ta mất thăng bằng ngã khụy xuống nền điện. Tần Tố Di chán nản vì nhớ tớ lời của Khởi Hàn Lãnh, không nên tùy tiện giết người ở đây sau đó nàng định bước tới cạnh Khởi Hàn Lãnh thì hắn đã đến cạnh nàng từ lúc nào, mặt âm trầm tỏa đầy sát khí nhìn Châu Vũ Hân đang ho sặc sụa.
" Vương gia tha tội, Hân nhi còn nhỏ, chưa biết phép tắc mà động chạm tới vương phi, đây là lần đầu mong vương gia tha tội, vương phi tha tội! " Một phu nhân trung niên mặc y phục quý phái vội chạy tới chắn trước mặt Châu Vũ Hân liên tục dập đầu xuống đất nước mắt rơi lã chã khẩn thiết cầu xin.
" Dìu nàng ta đứng dậy đi! " Khởi Hàn Lãnh nhẹ nhàng cầm tay Tần Tố Di như truyền thêm sự tỉnh táo ra lệnh cho phu nhân đó.
" Đa tạ vương gia khai ân! " Nghe được câu này, phu nhân đó như vớ được vàng vội nhẹ nhàng nâng nữ nhi mình dậy đứng đối diện với Hàn Lãnh và Tố Di vội hành lễ xin lỗi.
" Tiện nữ có mắt như mù, dám động chạm đến vương phi, mong vương phi vương gia tha lỗi! " Châu Vũ Hân xin lỗi mà liên hồi nhìn về phía Khởi Hàn Lãnh ra vẻ đáng thương là người bị hại, khiến Tần Tố Di khinh thường nắm chặt lấy tay Khởi Hàn Lãnh rồi phóng cái nhìn thách thức lại cho Châu Vũ Hân. Khởi Hàn Lãnh thấy hành động này cười nhếch môi cúi xuống nói nhỏ vào tai Tần Tố Di rồi buông tay Tần Tố Di ra tiến đến trước mặt Châu Vũ Hân đang vui mừng như điên vì nghĩ mình đã thành công còn Tần Tố Di thì nhếch môi lui lại phía sau vài bước.
" Bốp!... Crắc" Một tiếng động giòn tan làm biết bao nhiêu người lạnh sông lưng và kèm theo đó là tiếng á của phu nhân nọ, hình ảnh đập vào mắt mọi người là đầu của Châu Vũ Hân đã bị Khởi Hàn Lãnh tát gãy cả đầu, đầu đã bị quay ngược ra phía sau lưng một cách kinh dị, máu bắn đầy lên người của phu nhân đó làm phu nhân đó ngất xỉu vì máu và nữ nhi bị giết trước mặt mình.
" Kẻ nào dám khinh thường nàng cũng là khinh thường ta, ngoài ta ra thì không ai được phép thương tổn nàng, làm trái nàng là chống lại ta! " Khởi Hàn Lãnh lau tay vừa tát gãy cổ bằng khăn thêu chỉ vàng rồi vứt đi như mình vừa chạm vào một thứ gì đó rất kinh tởm rồi thản nhiên cầm lấy tay Tần Tố Di quay lại bàn của nam nhân, sau đó mọi việc được hoàng thượng sai người xử lý nhanh gọn và tiếng nhạc lại bắt đầu, điệu múa cũng như trước mà tính tình mọi người cũng không sợ là bao sau chuyện vừa rồi chỉ có điều nó hơi có mất đi chuyện vui chút.
Tần Tố Di ngẩng lên, bất chợt chặm vào ánh mắt của thái hậu đang dò xét mình, nàng rùng mình nhìn thẳng lại, sau đó thái hậu bất chợt cười nhìn nàng nói điều gì đó nhưng nàng không thể nghe thấy nhưng đủ để làm nàng giật mình.
ba ngày sẽ rất dài đây...