Sự kiện tối hôm qua
đã làm nàng nhận ra, Khanh Hãn là người vô cùng khốc, không thuộc vào
sở thích của nàng, lúc đầu có tin tưởng tình tiết của truyện là có thể
làm hắn yêu nàng, đối xử dịu dàng với nàng nhưng giờ nàng mới ngộ ra,
níu kéo một người vốn không thuộc về mình là làm chính mình đau, sau 2
năm tại với hắn mà hắn không có ngày nào là không đem nàng ra so sánh
với Thanh Vi Du là nàng tao nhã, thanh thoát như thế nào, đối xử dịu
dàng với mọi người ra sao, cao cao tại thượng đối với nhân như thế nào
không biết hắn cố ý hay vô tình nhưng nó đều làm nàng chua xót, nàng
chỉ là một nữ phụ, một đại boss ác độc trong truyện làm sao có thể với
đến tầm cao thâm hậu mà tác giả ưu đãi cho nữ chính?
Nàng chấp nhận buông tay hắn, coi như giải thoát cho bản thân.... Cũng như cả hai được giải thoát.
” Vân Phong? Ngươi đã hay không tỉnh a? “ Tần Tố Di tay cầm chậu nước
đang bốc hơi nóng, toàn thân đã thay sang bộ hắc huyết y ban đầu đứng
trước cửa phòng, mặt nhẹ nhàng mở giọng.
” Ân! ngươi mau vào
!” Giọng nói khàn khàn từ trong phòng vang lên đầy vẻ dịu dàng nhưng kèm theo đó là những tiếng ho khan nặng nhọc làm Tần Tố Di nhăn mặt lo lắng vội đẩy cửa bước vào, đập vào mặt nàng là một nam nhân mặc bạch y đang ngồi tựa trên giường tay run rẩy che môi ho khan. Tần Tố Di đặt nhẹ
chậu nước xuống dưới sàn tiến đến nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho hắn.
” Ngươi cư nhiên hôm qua thức khuya? Mắt có hẳn quầng thâm rồi!” Tần Tố Di vừa nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Vân Phong nhíu mày hạ giọng hỏi, cúi người lấy khăn mặt từ trong chậu dịu dàng lau lên mặt hắn từng chút cẩn thận chất chứa ôn nhu.
Vân Phong cười gượng nói không đáng ngại, nhắm mắt chậm rãi hưởng thụ từng đợt lau mặt dịu dàng từ phía Tần Tố
Di, môi nhếch lên cười nhẹ, sau đó nhận lấy chén nước từ Tần Tố Di đưa để súc miệng. Ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, cười tươi cất giọng:
” Tiểu Di Di có muốn cùng ta ra thưởng hoa? “ Ánh mắt Vân Phong dõi về phía nàng đầy tia chờ mong.
” Nhưng... Vân Phong ngươi..! Hảo “ Tần Tố Di vốn định muốn cự tuyệt
nhưng nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn làm nàng xiêu lòng gật đầu đáp ứng,
vội quay mặt che dấu đi thương hại, mang theo y phục khoác ngoài màu
xanh dày cộm bông tới nhẹ nhàng mặc vào cho hắn đầy vẻ chăm lo. Đỡ nhẹ
Vân Phong rời giường cùng hướng ra phía mai uyển.
*****************
Gọi là mai uyển vì phía Bắc của Vân Gia Trang chủ yếu chỉ toàn bạch mai,
quanh năm suốt tháng không hề phai tàn, trước đây, nơi này đã từng là
nơi mà gia nhân hắn cùng nhau tại thưởng hoa, cùng nhau một mảnh hài
hòa, nhưng từ khi mẫu thân hắn mất, phụ thân hắn liên tiếp nạp vào
nhiều thiếp thất, liên tục cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc mà trước hắn
đã từng được hưởng thụ, may thay mấy di nương đó không sinh được nam
hài tử, địa vị của hắn vẫn còn vững vàng để bảo vệ những thứ mà mẫu
thân yêu thích, ai ngờ, sức khỏe của hắn càng ngày càng giảm, liên
tục ho ra huyết nhục, sinh mạng của hắn có vẻ không kéo dài được lâu,
hắn đã muốn buông xuôi tất cả, nhưng mà, nàng xuất hiện, một a hoàn
ân cần dịu dàng tuy có chút ngốc, vừa mới gặp mà hắn lại cảm thấy có
động lực sống để che chở nàng, muốn được bảo vệ nàng, hắn biết...Nàng sớm đã bị tổn thương, ánh mắt nàng nói lên tất cả, nàng có tâm tư,
nàng che dấu, nhưng mà hắn không ép nàng phải nói ra, chỉ cần nàng ở
đây, ta sẽ tận tâm bảo vệ nàng, sẽ không làm người nào phải làm nàng
thương tổn.
Nghĩ đến đây, Vân Phong đang ngồi dưới một gốc cây mai nhẹ nhàng khẽ liếc về phía Tần Tố Di, nàng cũng như hắn, đang
ngồi tựa đầu vào một gốc mai bên cạnh hắn mà thiêm thiếp ngủ, khuôn mặt mị hoặc hài hòa, Vân Phong cười lắc đầu, nhẹ nhàng di chuyển thân thể tới gần Tần Tố Di, tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng tới tựa tại vai mình,
khuôn mặt nàng không tự chủ được mà hiện ra một tia thoải mái, an tâm
mà say giấc.
Nàng hôm qua có nhiều suy tính, căn bản ngủ không
được, mới chợp mắt một chút lại dậy hướng phòng bếp mà chuẩn bị những
điểm tâm buổi sáng cho hắn, chăm sóc hắn một hồi rồi lại bị hắn kéo đi
thưởng mai, ngồi nhìn mai một lúc mà hai mắt vô thức khép lại, chỉ
biết lúc đó, một bóng dáng nhẹ nhàng đưa vai cho nàng tựa lên, tâm
tình biết là hắn, an tâm mà thiếp đi, nàng tin tưởng hắn.
Hắn là một nam nhân tốt. Hai người cứ như thế yên lặng, hài hòa với khung cảnh tuyệt mỹ. Nàng giờ này vui vẻ, một khoảng khắc nàng cảm nhận
được sự yêu thương che chở từ một người nam nhân mà từ lâu nàng không
được nhận nhưng nàng sẽ còn an tâm ngủ nếu như không nhận ra một thanh
âm.
” Thật xin lỗi vì phá hỏng tâm tình hai ngươi! Ta muốn đến
diện kiến Vân Gia trang chủ, ai ngờ bị lạc, mong hai người có thể nể
tình mà giúp chúng ta!”
Một đạo âm thanh mềm mại nhưng đầy vẻ
uy lực, làm Tần Tố Di nhíu mày mở mắt, thân rời khỏi vai Vân Phong hai tay dụi mắt còn đang mơ màng làm làm Vân Phong nhíu mày khó chịu nhìn
về phía phát ra thanh âm, nhìn thấy hai bóng dáng, đáy mắt thoáng ra
lạnh lùng, nhìn nam nhân bên cạnh nữ tử đó toát ra đầy sát khí. Vân
Phong nhẹ nhàng đứng dậy mặt đối mặt với nam nhân kia, hai mắt vừa chạm nhau làm xung quanh trở nên u ám.
Tần Tố Di sau khi thanh tỉnh, ngồi dậy đứng sau lưng Vân Phong chăm chú lạnh lùng nhìn hai bóng dáng. Thanh Vi Du ngươi đến sớm. Nhìn nữ tử toàn thân bạch y thanh lệ,cao
quý, tóc búi nửa, cố định bằng trâm ngọc quạt, sắc mắt hồng nhuận mê
người, mắt phượng lạnh lùng đầy vẻ kiên định, so sánh với nàng thì
nàng ta đương nhiên chiếm được nhiều hảo cảm hơn.
Lại nhìn đến
nam nhân hắc y bên cạnh, không là Khanh Hãn thì là ai, lạnh lùng,
kiêu ngạo như hắn giờ bên người Thanh Vi Du thì một mảnh dịu dàng nho
nhã, ăn nói chừng mực sợ nàng ta tức giận. Tần Tố Di sắc mặt không đổi, đã buông tay thì chính thức không quan hệ, nàng cũng không bận tâm
vào hắn nữa. Khanh Hãn thấy nàng lạnh lùng nhìn mình vô cảm, lòng có
chút nổi giận, lại nhìn tên nam nhân trích tiên kia đầy vẻ bảo vệ nữ
nhân kia, hắn cười khinh bỉ, ốm yếu nam nhân mà cũng đòi muốn bảo hộ
người của hắn? Tầm thường.
Nhìn chính Khanh Hãn nhìn Vân Phong với điệu bộ như vậy,sắc mặt nàng đen lại, nàng căm ghét cái ánh mắt
tự cho mình là cao nhất, luôn nhìn mọi người từ trên cao xuống của hắn, Khanh Hãn, ngươi đã chọn Thanh Vi Du mà còn muốn độc chiếm thân nàng? Ngươi đã không chấp nhận ta mà còn muốn giữ ta cho riêng ngươi? Ngươi
rốt cục là vẫn tham lam,bá đạo.
” Hai ngươi quay đầu, đi
thẳng tới chỗ rẽ tam đường, chọn đường giữa mà đi, tiếp đến sẽ có
người gác cửa, hắn ta tự biết mà dẫn các ngươi tới chỗ trang chủ “ Vân
Phong mặc kệ ánh mắt của hắn nhẹ nhàng chỉ dẫn rồi cầm tay Tần Tố Di mà
quay lại biệt viện.
” Dừng đã! Chúng ta hay không đã gặp nhau
?” Thanh Vi Du nhìn nữ tử hắc huyết y mà soi xét, khuôn mặt mị hoặc,
mắt phượng mê người, tóc dài mềm mại được buộc cao, môi đỏ mọng có một chút gì đó làm nàng nhớ tới một nữ tử, nhưng nàng đã sớm quên tên.
Tần Tố Di cước bộ chậm lại một chút, quay mặt lại nhìn hai người nở nụ
cười kiều mị, thanh âm lạnh lùng vang lên: “ Ta và ngươi! một chút
cũng không quen biết! “ Sau đó cùng Vân Phong song song với nhau mà rời đi, bỏ lại ánh mắt nghi ngờ cùng một ánh mắt tỏa đầy sát khí đe dọa.
Nàng và Vân Phong sau khi tới biệt viện không ai nói với ai câu nào, nàng
cũng lười mà giải thích với hắn, cuối cùng vẫn là hắn lên tiếng phá tan bầu không khí: “ Ta tin tưởng ngươi, mọi thứ ngươi làm đều tốt hơn so với vạn người, cho nên ngươi đừng làm mặt lạnh che dấu nội tâm, hãy
sống thật với chính mình, dù ngươi như thế nào, ta vẫn luôn bên cạnh
bảo vệ! Ngươi không cần phải sợ hãi tên nam nhân đó nữa! “
Vân Phong ngồi trên ghế đẩu, hai tay đan vào nhau nhìn nàng với ánh mắt
đầy ôn nhu và bao dung làm nàng suýt không tự chủ được mà nhào vào ôm
hắn.
Hắn cư nhiên nhìn rõ nàng đối với Khanh Hãn có bao nhiêu lo sợ, cùng đề phòng, Vân Phong, ngươi là tốt nam nhân.
” Ngươi đói chưa? ta xuống lấy mỹ thực cho ngươi, trù nghệ ta cũng tốt
lắm đi!” Tần Tố Di cười cười đổi sang đề tài khác, chưa kịp để Vân
Phong trả lời vội xuống bếp mang lên bao nhiêu món như gà tần thuốc bắc, tôm hấp, cá hầm cách thủy, bánh bao cuộn thịt, thịt kho tàu làm Vân
Phong đột nhiên đờ người, hắn làm sao có thể ăn hết bằng này a? Cái
này so với ngọ thiện mỗi ngày của phụ thân hắn còn hơn đi.
”
Ngươi còn ngồi đó? Mau mau lấy ghế lại đây dùng bữa a? “ Tần Tố Di bới cơm vào bát cho Vân Phong, đứng bên cạnh bàn vẫy vẫy hắn, Vân Phong
cười nhẹ nhàng mang ra thêm một cái ghế làm bằng gỗ đặt xuống bàn làm
nàng ngạc nhiên.
Ho khụ một tiếng, Vân Phong đỏ mặt vội giải
thích: “ Ta thấy phòng duy nhất có một cái ghế, lúc đầu ta không nghĩ
tới sẽ có người nguyện ý tới hầu hạ ta nên không làm, ai ngờ ngươi tới
nên tối hôm qua ta thức làm, ngươi thích? “
”..., Ta rất thích! rất thích, cảm tạ ngươi! “ Tần Tố Di cười nhẹ, hai tay xoa xoa cái ghế dịu dàng như sợ nó bị xước, thận trọng ngồi lên. Nàng hai tay để
trên bàn chống cằm nhìn Vân Phong ăn cười tươi làm hắn ngượng ngùng ăn
có chút mất tự nhiên, suýt nữa bị nghẹn, tay vỗ vỗ ngực liên hồi vô
cùng bối rối. Nàng chợt nghĩ, thời gian cứ như vậy dừng lại thì hay
biết bao.
Sau khi ăn xong nàng tranh thủ dọn dẹp vài thứ, quét tước tiểu viện, dùng móng tay chém một vài cành mai thay thế cho cành
mai sớm khô héo trước cửa sổ, nhổ cỏ trong mấy luống rau mà sớm đã héo, tự tay nàng nhổ mấy cây rau héo và trồng xuống những loại rau nàng mua
ngoài chợ, tự thân chèo thuyền ra giữa hồ của biệt viện cắt hoa sen
mang vào phòng cắm, sắc trời đã sớm ảm đạm, Vân Phong nghỉ trưa cũng
đã dậy lâu nhưng chỉ chăm chú đọc sách, lâu lâu lại ngẩng mặt nhìn nàng phơi y phục bên ngoài mà cười, tâm nàng tự dưng chìm xuống, mai là
ngày thứ sáu nàng tại đây, chỉ còn bốn ngày nữa là hết hạn nhiệm vụ,
nếu nàng không hoàn thành, ma giáo sẽ cử một hộ pháp khác đến thay,
tâm nàng vô cùng rối như tơ vò.
************* Sáng hôm sau, ngày thứ sáu *********
” Tiểu Di Di! tiếp, chúng ta đi thưởng mai! “ Vân Phong cứ như vậy ôn
nhu, không lo nghĩ những điều trước mặt, sức khỏe hắn tuy có chút được nâng cao, nhưng da vẫn còn rất xanh sao, nàng cũng không nỡ để hắn ra ngoài gió lạnh nhưng nàng lại không muốn cự tuyệt hắn, đành phải vì
hắn mà lấy thêm áo khoác, nâng hắn ra mai uyển, nhưng ở đó sớm đã có
hai bóng người, một nam nhân mặc hắc y, đang cầm chặt tay nữ nhân mặc
bạch y, nữ nhân đó lạnh lùng rút tay quay lưng bỏ đi, nam nhân đau xót nắm chặt tay, mạnh mẽ từ ôm lấy nữ nhân đó từ sau lưng mặc cho nữ nhân đó phát ra nội lực bắn ra phía sau. Vừa nhìn nàng đã nhận ra là nữ
chính và nam phụ giáo chủ, không nhịn được mà mặt lạnh đi.
Tần Tố Di nhíu mày, Thanh Vi Du hiện không biết Khanh Hãn là giáo chủ Ma
Giáo nhưng cũng phải biết hắn ta có nội lực thâm hậu hơn nàng ta bao
nhiêu lần chứ, nàng ta muốn nội lực của mình bắn trả tự hại lại mình
sao? Rốt cục là Khanh Hãn nhận thấy Thanh Vi Du có thể bị thương nên
vội buông Thanh Vi Du ra ánh mắt lo lắng nhìn.
” Khụ...Khụ! “
Vân Phong nhìn thấy cũng không nói gì nhưng lại bỗng chốc ho lên làm
nàng dời sự chú ý quay lại lấy khăn cho Vân Phong che miệng ho khan,
tiếng ho của hắn cũng làm hai người đó chú ý nhìn lại.
” Các
ngươi thật có nhã hứng thưởng hoa, thật xin lỗi đã quấy rầy!” Tần Tố
Di cười nhẹ nhàng, không còn một tia mị hoặc giả dối nào nữa, nàng như là một cô nương hiểu biết lễ nghĩa sau khi được gả đi làm Khanh Hãn lộ
một chút suy tư, trầm mặc không kiêu ngạo như thường ngày làm nàng giật mình lo lắng.
” khỏi cần xin lỗi, ta không trách!” Thanh Vi
Du vẫn nhìn Tần Tố Di bằng ánh mắt nghi hoặc, cả thanh âm đầu phát ra
trong trẻo, đầy hoàng khí thanh cao, đúng là chính lấn át cái phụ...
Tần Tố Di thở dài, vốn muốn định li khai lại bị thanh âm của Thanh Vi
Du giữ lại.
Bốn người bốn chỗ cùng nhau chơi cờ, Thanh Vi Du
ngồi đối diện Vân Phong, Bạch y với bạch y, nàng đối diện cùng Khanh
Hãn, Hắc y với hắc huyết y, một sự trùng hợp đến đáng ngạc nhiên.
Nàng không hề dám ngẩng mặt đối diện hắn, nàng ý thức được sát khí của
hắn trên nàng càng ngày càng tăng, đầu cũng ngày càng cúi thấp xuống.
Vân Phong nhẹ nhàng liếc mắt, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng truyền cho một
chút sự an toàn từ hắn, Vân Phong nhìn nàng cười tươi, nàng cũng không tự chủ mà ngẩng đầu lên nhìn hắn cười ôn nhu.
” uỳnh!” Bàn đá cùng với bàn cờ đã bị Khanh Hãn một chưởng đánh vỡ, sắc mặt hắn tối
sầm, kéo Thanh Vi Du liếc nhìn nàng đầy sát ý rồi bước đi bỏ lại nàng
sắc mặt lạnh xuống hai tay nắm chặt với nhau đến bật máu.
Vân Phong nhíu mày nhìn bóng dáng Khanh Hãn đã đi xa, quay lại nhìn Tần Tố Di, đau xót ôm nàng vào lòng.
” Tiểu Di! đừng sợ, ta ngay tại đây!”
Một ngày mới lại trôi qua.