Chương 119
Nghe thấy cô nói, anh kéo chăn ra, lật người nằm trên người cô, say đắm nhìn đôi mắt anh đào của cô, môi mỏng phát ra những âm thanh từ tính đầy dụ dỗ: “Nếu cả hai đều không muốn rời giường, vậy chúng ta làm chút vận động buổi sáng đi.”
Mộc Tâm ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô chống hai tay lên ngực anh, đỏ mặt nói: “Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh rồi, không dậy nữa sẽ trễ giờ làm đó!”
Lâm Đình Phong nhụi đầu lên người cô: “Em không suy nghĩ một chút rồi mới quyết định sao?
Mộc Tâm bị anh làm cho nhột, cô dùng sức đẩy anh ngồi dậy, cười nói: “Quyết định rồi! Sáng nay em muốn ăn bánh bao kim sa. Anh lo mà làm đi.”
“Ò…”, Lâm Đình Phong dài giọng đầy mất mát, ngồi trên giường đưa ánh mắt đen tròn nhìn cô như một con chó con sắp bị bỏ rơi đến nơi.
Mộc Tâm đi xuống giường, thấy anh bày ra biểu cảm đáng yêu như vậy thì nhịn không được hôn lên má anh một cái thật kêu: “Chuẩn bị đi làm thôi! Cuối tuần chúng ta đi hẹn hò nha?”
Lúc này anh mới vui vẻ đưa má về phía cô, dùng tay chỉ chỉ lên má mình: “Hôn một cái nữa!”
Cô nhịn cười, hôn “chụt!” lên má anh một cái. Cô lếch đôi dép bông về phòng mình thay đồ.
Khoảng một tiếng sau, cô và anh có mặt ở công ty làm việc.
Sáng nay có một cuộc họp quan trọng với các phòng ban để bàn về dự án trọng điểm của quý tiếp theo.
Lâm Đình Phong ngồi ở ghế chính điện, các khớp ngón tay thon dài đang vuốt ve lên chiếc bút máy đen, anh hờ hững lắng nghe từng người quản lý báo cáo.
Sau khi nghe phòng kế hoạch nêu lên vài dự án trọng điểm, anh lấy một tập hồ sơ màu đen đưa cho Tiểu A để cậu phát cho mọi người, thấy mọi người nhận được tài liệu rồi, anh nhàn nhạt nói:
“Xem qua rồi chứ? Dự án đầu tư công nghệ chữa lành sẹo. Quy mô ứng dụng của dự án này rất rộng, nhưng nó có hai thách thức lớn cần đối mặt. Thứ nhất, đối thủ cạnh tranh lần này là Quý thị. Thứ hai, người quyết sách là ông Tống Sinh. Thời hạn hoàn thành là hai tuần. Có ai đứng ra nhận dự án này không?”
Các quản lý phòng ban nghe xong lời sếp nói thì bắt đầu to nhỏ. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám nhận dự án này.
Tiểu Mỹ Lệ nghiêng người nói nhỏ với Mộc Tâm: “Thư ký Mộc, người quyết sách là Tống Sinh đó! Sếp kêu mọi người làm sao nhận dự án đây?”
Mộc Tâm khó hiểu hỏi lại: “Tống Sinh thì sao? Có vấn đề gì à?”
“Cô vừa vào ngành nên không biết đó thôi. Tống Sinh được ví von vừa là miếng thịt béo bỡ vừa là cơn ác mộng của các công ty đầu tư. Ông ấy thường sống ẩn trên núi, muốn gặp ông ấy còn khó nói chi đến thuyết phục. Tính tình ông ấy lại còn rất hà khắc. Tôi nghe nói nhà đầu tư trước đây phải chỉnh sửa dự án suốt nửa năm mới làm ông ấy hài lòng. Còn cái này… chỉ có hai tuần, thật là bất khả thi mà.”
“Ồ!” Mộc Tâm tỏ vẻ đã hiểu, cô đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều một dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai hó hé gì.
Cô lật tài liệu ra xem lại một chút, đây đúng là một dự án rất hay và tiềm năng, lại còn là dự án đối đầu với Quý thị. Nếu không ai nhận, vậy thì mình nhận, dù không giành được thì cũng coi như thăm dò hào quang nam chính một chút.
Nghĩ rồi, Mộc Tâm dơ tay lên, rành mạch nói: “Tôi nhận dự án này.”
Mọi người mở to mắt nhìn Mộc Tâm như nhìn một vị cứu tinh. Trong lòng mọi người bây giờ chỉ có một ý nghĩ, nếu thư ký Mộc không nhận, dự án được sếp chỉ định trúng mình thì chết là cái chắc! May quá! Amen!
Không ngoài dự đoán của Lâm Đình Phong, anh mĩm cười nhìn Mộc Tâm: “Vậy dự án này giao cho thư ký Mộc. Mọi người tiếp tục báo cáo đi!”
Các quản lý từ phòng marketing đến phòng hành chính thay phiên nhau báo cáo về kế hoạch, dự án và cả dự toán đặt ra. Lâm Đình Phong vẫn kiên nhẫn nghe từng báo cáo một, chẳng qua… ánh mắt của anh chỉ đặt trên người cô thư ký nhỏ của mình.