Chương 124
Chắc do tác dụng của thuốc hoặc do cảm giác ấm áp quá dễ chịu, Mộc Tâm ngủ một giấc đến tận chiều tối. Lúc cô mở mắt ra thì bên ngoài cửa sổ đã lên đèn. Cô lật chăn ra, vò vò đầu: “Aiz, sao lại ngủ đến giờ này rồi?”
Cô đi vào nhà vệ sinh, lát sau cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thò đầu nhìn ra phòng làm việc. Cô thấy trong phòng không có người lạ, chỉ có Lâm Đình Phong vẫn còn ngồi trên bàn xử lý văn kiện, cô để chân trần đi lại bàn làm việc.
Lâm Đình Phong cảm giác có người đi lại, anh ngẫng đầu lên, thấy là Mộc Tâm, anh đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới. Nhìn đôi chân trần của cô, anh thở dài, đặt bút xuống, đứng dậy bế cô đi lại sofa, dịu dàng hỏi: “Ngủ lâu như vậy rồi, có thấy đói không?”
Cô đưa tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, gật gật đầu: “Đói rồi.”
Lâm Đình Phong lấy chiếc hộp giấy trên bàn đưa cho cô: “Quần áo mới, anh bảo Tiểu A chuẩn bị cho em, đi thay đi rồi mình đi ăn.”
“Dạ?”, Tiểu A chuẩn bị? Vậy có phải cậu ấy sẽ hiểu lầm mình và tiểu gia hỏa làm gì đó ‘tình thú’ trong văn phòng không? Aiz… Ngại ngùng quá đi~
Thấy cô cứ nhìn chiếc hộp chằm chằm, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, hỏi: “Sao vậy? Không thích à? Anh chuẩn bị cái khác cho em.”
Mộc Tâm nghe anh nói vội xua tay: “Không có gì, em đi thay ngay, anh đợi em một lát.”, nói rồi cô vọt lẹ vào phòng nghỉ, đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô, anh cười khẽ, đi lại bàn làm việc xử lý nốt vài tài liệu cuối cùng.
Khoảng nửa giờ sau, Mộc Tâm đẩy cửa bước ra, Lâm Đình Phong nghe tiếng mở cửa, anh đứng dậy cầm áo khoác và chìa khóa xe, đi lại ôm eo cô rời đi.
Lúc này đã qua giờ tan ca, công ty cũng không còn nhân viên nào, cho nên Mộc Tâm không lo ngại việc thân mật với anh sẽ bị người khác thấy, cô vui vẻ hỏi: “Chúng ta ăn gì nhỉ?”
Anh đưa tay ấn thang máy, đáp: “Đi ăn nhà hàng nha, anh đặt bàn rồi.”
“Dạ.”
…
Nhà hàng Hoa Diệp.
Lâm Đình Phong cầm thực đơn gọi món: “Hạt sen hầm long nhãn táo tàu, canh gan gà cà chua, táo tàu hấp mộc nhĩ đen, canh đậu phụ nấm hương, canh gan lợn kỳ tử trứng gà, canh gan lợn mộc nhĩ rau chân vịt, tỏi tây xào gan lợn, thêm một ấm trà gừng nữa.”, gọi rồi anh đưa trả thực đơn lại cho phục vụ.
Đợi phục vụ đi rồi, Mộc Tâm không nhịn được kéo ống tay áo của anh, hỏi: “Anh gọi nhiều canh và gan như vậy làm gì?”
Lâm Đình Phong cầm bàn tay cô, đưa lên môi hôn một cái: “Để giúp em bổ máu đó. Anh đã nghiên cứu rồi, đây là top 7 món ăn bồi bổ khí huyết.”
Mộc Tâm không biết nên nói gì nữa, cô thật sự đã bó tay toàn tập rồi: “Vậy nên… anh gọi một lúc hết bảy món đó luôn?”
Anh hiển nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Cô đỡ trán, thôi vậy! Không nên đả kích kiến thức sinh học của anh ấy thì hơn. Anh ấy không hề biết ăn nhiều đồ bổ sẽ bị nóng trong người và chảy máu mũi sao?
…
Vài ngày sau, một chiếc máy bay từ New York đáp xuống thành phố A.