Chương 140
Sau đó Lạc Tư lấy điện thoại của Lâm Đình Phong gọi cho Mộc Tâm. Chuông vừa reo một tiếng liền bị từ chối. Cậu ấn gọi thêm vài lần nữa thì bị cô đưa thẳng vào danh sách đen luôn.
Mạc Chí Thiên thấy vậy thì nhịn cười đến đau quai hàm. Lạc Tư đành lấy điện thoại của mình gọi cho Mộc Tâm, lần này thì cô bắt máy, cậu liền dùng giọng điệu khó xử nói: “Tiểu Tâm Tâm, cuối cùng cô cũng chịu nghe máy rồi! Bây giờ cô rảnh không? Lâm Đình Phong uống say rồi, tôi lại phải về bệnh viện gấp, cô đến đón cậu ấy đi.”
Mộc Tâm lạnh lùng nói: “Cậu gọi cho Tiểu A đến đó đi! Tôi bận.”, nói rồi cô đưa tay định ấn nút tắt máy, đầu dây bên kia Lạc Tư quýnh quán la lên: “Khoan đã tiểu Tâm Tâm, tôi đã gọi cho Tiểu A rồi, cậu ấy nói là đang hẹn hò với bạn gái, cô xem, cản trở người ta yêu đương không tốt đâu!”
Mộc Tâm ngừng lại vài giây, điềm tĩnh nói: “Ở đâu?”
Lạc Tư mừng rỡ, nói: “Quán bar Flo, cô lên tầng cao nhất là được, cậu ấy đã say đến bất tỉnh luôn rồi! Cô đến mau nha!”
“Ừ.”, Mộc Tâm tắt máy, cô đi lại tủ quần áo lấy một chiếc đầm thay vào rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Lạc Tư cất điện thoại vào túi quần: “Được rồi, giờ trả sàn diễn lại cho cậu, tôi và tiểu Thiên Thiên về đây.”
Mạc Chí Thiên vẫy vẫy tay: “Chúc may mắn nha anh bạn, bye bye!”
Khoảng nửa tiếng sau, Mộc Tâm đến Flo, cô theo lời Lạc Tư nói, ấn thang máy đi lên tầng cao nhất.
Vừa mới đẩy cửa ra, một mùi rượu tây hắc lên khiến cô nhíu mày. Trên chiếc ghế sofa đen dài, Lâm Đình Phong đang dựa người, nhắm mắt giống như ngủ say, trong phòng không có ai khác.
Mộc Tâm thở dài đi lại chỗ anh, cô dùng sức đỡ người anh lên, nhỏ giọng mắng: “Con ma men này! Mới chui ra từ thùng rượu hay sao mà người nồng nặc mùi rượu vậy.”
Lâm Đình Phong nghe thấy lời cô nói thì giả vờ dựa lên vai cô cọ cọ, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cô. Nguyên ngày hôm nay anh không được ôm cô gái nhỏ một cái nào, đúng là nhớ cô đến sắp phát điên rồi!
Mộc Tâm thấy động tác nhỏ của anh, cô đưa tay nhéo lên eo anh một cái: “Đồ lưu manh, say rồi mà còn giở trò sàm sỡ cho được.”
Lực tay của cô rất lớn, Lâm Đình Phong cắn răng chịu đựng để không kêu lên. Anh ở bên tai cô thì thầm những lời như người say: “Mộc Mộc, anh biết sai rồi… xin lỗi em…”
Mộc Tâm nghe thấy lời anh, cô im lặng không nói gì, dìu anh đi vào thang máy.
Lúc đi xuống tầng trệt, cô đỡ anh đi ra ngoài cửa chính, đặt anh ngồi xuống bật thang để anh đợi cô đi lấy xe. Vừa đi được vài bước thì đụng phải hai gã ăn chơi. Hắn ta đưa tay chặn Mộc Tâm lại, ánh mắt đục ngầu di chuyển trên cơ thể của cô, nói những lời cợt nhã: “Cô em xinh đẹp, đi đâu vậy? Đi với bọn anh một đêm, em muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Mộc Tâm lùi ra sau mấy bước, lạnh giọng, nói: “Tránh ra!”
Hai gã đó lấn về phía cô, cười xấu xa: “Ôi! Rất có cá tính nha, anh thích lắm, em có chơi threesome không? Bọn anh sẽ trả giá gấp ba lần.”
Mộc Tâm không muốn gây chuyện, cô định di vòng qua hai người bọn họ. Một gã tóc vàng đưa tay muốn kéo lấy cô. Bàn tay còn chưa chạm tới người Mộc Tâm thì đã bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy. Bàn tay ấy dùng sức vặn mạnh, khiến tên tóc vàng la lên một tiếng đau đớn.
Mộc Tâm đưa mắt nhìn lại thì thấy ‘người nào đó’ vừa mới say đến bất tỉnh nhân sự đến đi cũng đi không nổi, giờ lại lạnh lùng đứng chắn trước mặt cô.
Lâm Đình Phong bắn ánh mắt nguy hiểm nhìn hai gã đàn ông kia, môi mỏng gằn ra từng chữ lạnh thấu xương: “Chọn đi, muốn nằm viện hay cấp cứu?”