Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 151

Chương 151

Radio trên xe đang phát tin tức về vụ tai nạn liên hoàn ở đường cao tốc: “Hai chiếc ô tô và năm chiếc xe khách bị va chạm mạnh, một trong hai chiếc ô tô đã bị phát nổ… Hiện trường bây giờ rất hỗn loạn, có hai người tử vong tại chỗ, ba người đang trong tình trạng nguy kịch phải cấp cứu ngay trên xe cứu thương và còn rất nhiều người bị thương khác…”

Từng lời… từng lời tường thuật của phóng viên dội vào hố sâu nội tâm của anh, vọng lại từng cơn đau và nỗi sợ giấu kín. Hình ảnh vụ tai nạn mười tám năm trước của mẹ anh lần lượt hiện ra rõ nét. Cảnh dòng máu tươi dần dần lan ra trên nền nhựa đường màu xanh thẫm, cảm giác cơ thể mẹ lạnh dần lạnh dần trên chiếc băng ca bằng sắt, bàn tay dần vô lực tuột khỏi tay anh, bên tai chỉ còn văng vẵng câu nói thều thào: “Đi… đi tìm ba con…”

Nếu một lần nữa chứng kiến người phụ nữ mình yêu thương nhất rời đi, anh sợ bản thân sẽ không thể nào chống đỡ nổi. Anh đạp mạnh chân ga phóng xe đi, vượt qua mấy cây đèn đỏ. Tiếng còi của cảnh sát giao thông in ỏi đến chói tai cũng không ngăn được tốc độ xe của anh.

Chỉ hơn nửa giờ anh đã đến được hiện trường tai nạn. Khung cảnh đỏ rực của lửa và ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát nhuộm lên không khí một màu tan thương.

Nơi đây đang ùng tắc giao thông, Lâm Đình Phong đỗ xe ở một nơi khá xa, mở cửa đi xuống, chạy nhanh lại hiện trường. Trời bây giờ vẫn còn mưa lất phất, mấy cảnh sát giao thông đang phong tỏa khu vực tai nạn, mấy chiếc xe đi phía sau cũng phải tạt vào lề để chờ đợi.

Mấy người đang đứng đợi ở bên đường bàn tán ồn ào:

“Tôi nhìn thấy có một cô gái trẻ người đầy máu được lôi ra khỏi xe khách đó.”

“Tôi cũng nhìn thấy. Chắc chỉ tầm 22 tuổi thôi nhỉ?”

“Theo tôi thấy là lành ít dữ nhiều rồi!”

“Haiz, còn trẻ như vậy mà…”

Tim Lâm Đình Phong càng đập nhanh hơn, anh muốn xông vào hiện trường thì bị một chú cảnh sát chặn lại. Anh sốt ruột nói: “Bạn gái tôi ở trong đó, anh cho tôi vào xem một chút thôi!”

“Không được, bây giờ cảnh sát đang điều tra và xử lý hiện trường.”, thấy bộ dạng lo lắng của Lâm Đình Phong, chú cảnh sát tốt bụng nói: “Cậu đi qua phía mấy chiếc xe cứu thương xem thử đi, biết đâu bạn gái cậu đang xử lý vết thương ở đó.”

“Cảm ơn anh.”, nói rồi Lâm Đình Phong chạy xem một dãy các chiếc xe cứu thương đang đậu nối liền nhau.

“Đình Phong? Sao anh lại ở đây vậy?”, một giọng nói mềm mại đầy quen thuộc như kéo thần trí của anh về.

Anh quay người lại thì thấy cô gái nhỏ đang mĩm cười nhìn anh. Anh thở phào một hơi, đi lại kéo cô ôm vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cô như một liều thuốc an thần giúp tim anh dần bình ổn lại.

Giọng nói anh vẫn còn hơi run run: “Em dọa anh sợ chết khiếp rồi! Sau này phải vắt em ở thắt lưng, đem theo bên người mới thấy an tâm được.”

Mộc Tâm mĩm cười đưa tay vỗ nhẹ lên lưng anh. Một mảng ẩm ướt truyền đến lòng bàn tay, cô dịu giọng, nói: “Trời vẫn còn đang mưa, áo anh ướt hết rồi đó! Anh láy xe đến phải không? Vào trong sưởi đi, không lại bị cảm!”

Lâm Đình Phong bế cô lên, đi về phía chiếc Maybach, Mộc Tâm nhỏ giọng ngăn lại: “Khoan đã, nói với Trịnh Sâm một tiếng, cậu ấy đang đi lấy túi xách và hành lý từ chỗ cảnh sát.”

“Lát nữa lấy điện thoại của anh gọi cho cậu ấy là được.”

“Ồ.”

Mộc Tâm được anh đặt xuống ghế sau, anh mở một ngăn tủ, lấy ra chiếc khăn trắng lau lau mấy sợi tóc hơi thấm ướt của cô.

Bình Luận (0)
Comment