Chương 158
“Ngày kia là mở thầu rồi mà hôm nay cậu vẫn chưa lấy được? Cậu giỡn mặt với tôi hả?”, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gằn giọng đầy giận dữ.
“Tôi sẽ cố gắng, nhưng làm sao tôi có thể tin chị sẽ giữ lời hứa?”
“Bây giờ… Cậu chỉ có một lựa chọn cuối cùng… là tin tưởng tôi thôi!”
“…”, Cậu ta xiết chặt chiếc điện thoại, căm lặng không nói gì.
“Nghe ngóng kỹ xem có phương án B hay không? Đừng để xảy ra chuyện như lần trước! Nhớ chưa?”
“Tôi nhớ rồi. Có người đến, liên lạc sau.”, cậu mau chóng cúp máy rồi đi về văn phòng.
Ánh sáng trắng ngà từ chiếc đèn trần mang hình dáng hoa tú cầu, rũ xuống chiếc gương khung gỗ treo trong phòng tắm.
Sau khi Mộc Tâm dùng khăn ấm lau mặt, cô nhẹ nhàng gỡ miếng băng y tế dán trên trán. Cô hơi bất ngờ vì vết thương đã liền hẳn, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ của da non.
Không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, mà kể từ khi xuyên đến đây, những vết thương trên cơ thể cô bình phục với tốc độ thần kỳ so với bình thường. Vết thương do đạn phải khâu năm mũi mà chưa tới một tuần đã liền lại và cả vết thương lần này, chưa đến ba ngày đã gần như không thấy nữa. Cô không biết là do tố chất cơ thể của Mộc Tiểu Tâm tốt hay do buff của việc đi xuyên thời không.
Mộc Tâm không nghĩ nhiều liền thay đồ và trang điểm đi đến công ty.
…
Văn phòng tổng giám đốc.
“Chuyển hết tài sản cá nhân của tôi ở Lâm thị sang P&T.”, Lâm Đình Phong cầm một xấp hồ sơ đưa cho Tiểu A, “Còn nữa, đây là tất cả dự án được ký dưới tên tôi, đem qua bên đó luôn đi.”
Tiểu A nhận số hồ sơ mà anh đưa, tò mò hỏi: “Boss, đây là… anh đang chuẩn bị rời khỏi Lâm thị sao?”
Lâm Đình Phong vừa xem văn kiện vừa hờ hững đáp: “Làm cho cô gái nhỏ nào đó chơi thôi!”
Chưa kịp phòng bị, Tiểu A đã bị tống một họng cẩu lương, cậu âm thầm vả miệng mình, cho mày chừa cái tội tò mò này! Đúng là tự đi tìm ngược mà!
“Cậu đi làm việc đi!”
“Dạ.”
…
Đến giờ nghỉ trưa, các nhân viên nối đuôi nhau, người thì đi xuống căn tin công ty ăn cơm, người thì đi ra nhà hàng bên ngoài ăn, cũng có người đảm đang tự mang cơm hộp theo.
Mộc Tâm đặt tập hồ sơ lên bàn: “Đây là báo cáo dự án lần này, anh xem qua đi, có gì không ổn thì em sửa lại.”
Lâm Đình Phong ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô đi lại gần mình. Anh đưa tay kéo Mộc Tâm ngồi lên đùi mình, đưa tay vén nhẹ tóc mái cô lên, thấy vết thương đã lành da non, giọng nói anh dịu dàng và có phần hơi tiếc nuối: “Trưa nay anh bận đi gặp khách hàng rồi, em đi ăn một mình được không?”
“Được, lát nữa em cũng định hẹn em trai em ăn cơm, sẵn tiện bàn vài chuyện của Sunset.”
Anh hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhéo nhéo cái má phấn nộn được anh vỗ béo thành công: “Anh muốn hỏi em điều này lâu rồi mà chưa có dịp.”
Mộc Tâm gỡ tay anh ra, xoa xoa cái má bị anh nhéo đến hồng hồng, vễnh môi, nói: “Anh hỏi gì thì hỏi đi! Đừng có mà động tay động chân!”