Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 160

Chương 160

Đợi hai người ngồi xuống, gọi món xong, Kiến Vĩ giới thiệu: “Chị, đây là người phụ trách của Liễu Nhật, cô ấy tên Liễu Thu. Hai người bằng tuổi nên chắc cũng dễ nói chuyện nhỉ?”

Liễu Thu? Tam tiểu thư Liễu gia à? Chẳng trách sao cô lại thấy quen mắt như vậy! Con gái người ta lên trang nhất với bạn trai nhà mình cơ đấy! Nhưng ánh mắt ghen tuông này có hơi sai sai nha! Đó không phải nên là ánh mắt của mình sao? Chẳng lẽ cô ta biết mình là bạn gái của tiểu gia hỏa nên mới có ánh mắt đó!

Nghĩ rồi, Mộc Tâm mĩm cười, đưa tay về phía Liễu Thu: “Tôi là Mộc Tiểu Tâm. Rất vui được gặp cô, Liễu thiểu thư.”

Liễu Thu thu ánh nhìn xoáy sâu của mình lại, cô mĩm cười bắt tay với Mộc Tâm: “Tôi cũng rất vui được gặp cô, Mộc tiểu thư.”, bàn tay của cô ấy khẽ siết chặt lấy tay Mộc Tâm. Ánh mắt hai người nhìn nhau cứ như có dòng điện xẹt qua rồi nổ ‘Bùm!’ một cái. Mộc Tâm rút tay lại.

Thấy không khí hơi là lạ, Kiến Vĩ lên tiếng bắt sang chuyện khác: “Chị, lúc nảy em và Liễu Thu đã bàn xong về việc thầu cửa hàng, tuần sau là chúng ta có thể khai trương rồi.”

“Vậy phải cảm ơn Liễu tiểu thư đã chiếu cố rồi!”, Mộc Tâm phóng khoáng, nâng ly cam ép cụng ly vào nước chanh của Liễu Thu một cái.

Liễu Thu cũng cụng lại: “Là do tài năng của Kiến Vĩ khiến tôi an tâm giao cửa hàng cho Sunset.”

Oh, ý tứ này là chê tổng giám đốc như cô không đáng tin bằng một trưởng phòng nhỏ sao? Chưa gì đã đối đầu trực diện rồi, kích thích thật!

Cô nhấp một ngụm nước cam: “Kiến Vĩ rất tài giỏi, tôi cũng rất tin tưởng cậu ấy sẽ khiến cửa hàng của Sunset đạt doanh thu đứng đầu.”

Khen chồng tương lai tôi đã chấm làm gì? Có ý đồ bất chính sao? Muốn giành chồng với chị? Mặc dù tôi thừa nhận cô có phần… có hơi chút chút đẹp hơn tôi. Nhưng đối đầu với tôi thì cô rất khác ‘ngôi nhà’ đó! Vì nó có cửa, còn cô thì không nha!

Đồ ăn được mang lên, Kiến Vĩ theo thói quen mà gắp thức ăn cho Mộc Tâm, còn chu đáo xắn nhỏ miếng thịt ra cho cô.

Liễu Thu nhìn đến đỏ mắt, cô cầm đũa hướng tới đĩa thịt mà gắp, nhưng miếng thịt chưa rời đĩa được hai hai xen-ti-mét đã ‘Bịch’ rơi lại vào trong đĩa. Oa! Cô cầm đũa không quen a~ mất mặt quá đi!

Kiến Vĩ thấy vậy thì gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô, dịu dàng nói: “Cô vừa về nước nên chắc dùng đũa không quen, muốn ăn gì thì nói tôi gắp cho!”

Liễu thu mĩm cười nói cảm ơn một tiếng rồi đưa ánh mắt đắc ý nhìn Mộc Tâm. Xì! Tưởng chỉ có mình cô được gắp thức ăn cho sao? Tôi cũng được này!

Mộc Tâm nhìn thấy ánh mắt đó thì cười nhẹ, cô bé này thật là thú vị!

Quán cà phê Red nằm trên đường Hòa Bình, đối diện tòa cao ốc Lâm thị.

Tại một bàn gỗ trong góc quán, Trần Tiểu Như nho nhã nhấp một ngụm Americano: “Đồ tôi cần đã đem đến chưa?”

Cậu thiếu niên đặt chiếc usb lên bàn: “Đúng như giao kèo, cô đừng nuốt lời.”

Trần Tiểu Như đặt tách xuống bàn, cầm chiếc usb lên, cong môi, nói: “Đương nhiên rồi, cứ như thế này, thêm vài lần nữa, thì Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ thôi!”

Cậu thiếu niên nắm chặt tay, kiên định nói: “Không có lần sau! Đây là lần cuối cùng tôi làm việc thấp hèn này cho chị!”

Ánh mắt Trần Tiểu Như bất ngờ trở nên sắc lạnh, cô ta cười châm chọc: “Tôi thấp hèn? Vậy… chắc chỉ có thư ký Mộc nhà cậu là thanh cao sao?”

Bình Luận (0)
Comment