Chương 164
Mấy người đi đường nghe vậy cũng tụm lại xì xào bàn tán, có người còn lấy máy ảnh ra chụp hình, quay phim.
Lạc Tư khó chịu, nói: “Tôi đã nói rồi! Đó là tai nạn! Tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi!”
“Tai nạn? Mày đi mà nói với vợ con tao xem họ có tin lời mày không?”, nói rồi ông vung nắm đấm về phía mặt của Lạc Tư.
Cậu cứ nghĩ trong tích tắc nữa sẽ có một cơn đau ập đến, nhưng trong gang tấc cuối cùng, một bàn tay trắng nõn đưa ra, mạnh mẽ đỡ lại nắm đấm kia, hất gã lùi lại vài bước.
Cậu ngạc nhiên nhìn qua, ánh mắt rơi lên gương mặt yêu mị của Ngọc Điềm. Trong lòng bất chợt dâng lên chút cảm giác an tâm và rung động.
Gã đàn ông đưa đầu nhìn qua, ánh mắt hơi nhiễm men say mà mờ mờ, anh ta díu mắt lại, nhìn rõ người đó là Ngọc Điềm thì chất vấn: “Luật sư Hà, cô là luật sư tôi thuê mà! Sao lại bao che cho tên giết người này!”
Cô bình tĩnh, dùng giọng điệu từ từ đáp: “Xin anh rút lại lời nói của mình. Tôi chưa đồng ý nhận vụ kiện của anh cho nên tôi và anh chưa có bất kỳ một ràng buộc cho thuê nào. Còn nữa… Một khi chưa có phán quyết của tòa án thì anh không có quyền nói thân chủ của tôi là tên giết người! Thân chủ của tôi có thể kiện anh tội phỉ báng!”
“Thân… thân chủ?”
“Đúng, từ bây giờ tôi là luật sư của anh Lạc. Mọi vấn đề liên quan đến kiện tụng, anh cứ trực tiếp gặp tôi. Đến bệnh viện của thân chủ tôi quậy phá lần nữa thì anh chờ thư kiện của tòa đi!”
Gã ta tức giận chỉ tay vào mặt của Ngọc Điềm, tức giận nói: “Cô và tên bác sĩ đó chờ đi! Tôi có tán gia bại sản cũng phải đưa hắn vào tù!”
Cô liếc nhìn hai tên bảo vệ, lớn tiếng, nói: “Còn đứng đó xem kịch à? Đuổi đi!”
Hai người giật mình hô ‘dạ’ một tiếng rồi quay qua xách gã ta khiêng đi. Ngọc Điềm liếc mắt nhìn Lạc Tư, thấy ánh mắt của cô, cậu mỉm cười: “Cảm ơn cô lúc nãy…”
Cô gõ lên đầu cậu một cái ‘boong’ làm cậu ngơ ngác chẳng biết gì: “Tôi nói này! Anh bị đần à? Bị đánh cũng không biết tránh!”, cô đưa ngón tay chọt chọt lên má cậu, “Gương mặt búng ra sữa này chỉ có tôi được quyền đánh thôi! Nhớ chưa?”
Dù bị cô mắng nhưng trong lòng Lạc Tư lại cảm thấy vui sướng như được cho kẹo. Ý thức được suy nghĩ này của mình, cậu giật mình! Chết rồi! Có khi nào mình là máu M không?
Hai bác sĩ và mấy cô y tá thấy viện trưởng của mình bị gái mắng mà gương mặt cứ cười ngây ngô. Bọn họ đưa ánh mắt nhìn đối phương, ngầm nói: “Đấy! Tôi nói rồi mà! Yêu vào là nó lạ lắm!”
Ngày hôm nay là ngày mở thầu dự án với công ty Herbes&Beauté. Mộc Tâm định đi cùng A Khải đến buổi đấu thầu nhưng Lâm tổng của chúng ta lại bảo muốn đi với cô, thành ra lúc này Mộc Tâm đang ngồi trên ghế phụ của chiếc Maybach sang trọng.
Mộc Tâm mở túi xách lấy một sợi dây, buộc tóc lên sau gáy. Mái tóc dài xoăn nhẹ thả lơi được túm gọn lại làm lộ ra chiếc cổ trắng mịn. Cô dùng tay rẩy nhẹ cho phần tóc mái tơi ra, hai sợi tóc mai rũ xuống má làm cô trông vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Lâm Đình Phong đang láy xe, anh liếc mắt thấy bộ dáng động lòng người này của cô thì ánh mắt hơi sầm xuống. Không nói không rằng mà đưa tay tụt dây buộc tóc của cô xuống khiến mái tóc đen xõa tung ra.
Mộc Tâm vội la lên: “A! Anh làm cái gì vậy?”
Anh nghiêm túc láy xe, dùng giọng điệu bình bình phun ra một chữ: “Xấu!”