Chương 202
Anh vuốt mái tóc rối của cô, dịu dàng nói: “Không. Anh bảo Tiểu A mang văn kiện đến đây.”
“Ọt! Ọt! Ọt!”, cái bụng nhỏ của Mộc Tâm kêu lên. Cô xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống luôn cho rồi.
Lâm Đình Phong phì cười, hôn lên trán cô: “Anh có nấu cơm rồi, em rửa mặt đi rồi ra ăn!”
Cô gật gật đầu, nhìn anh đi ra ngoài rồi mới chạy tọt vào phòng tắm. Cởi chiếc đầm ngủ ra, cô muốn xĩu up xĩu down vì cái tác phẩm nghệ thuật trên người mình. Mấy dấu hôn đỏ hồng trải đều từ cổ cho đến eo. Cô hậm hừ mặc chiếc áo cổ lọ vào, may mắn giờ đang là mùa đông, nếu không thì cô sẽ cầm chổi chà đập chết còn côn trùng ngoài kia mất.
Nhìn mình trong gương một lượt, thấy không có gì khác thường, cô mới đẩy cửa đi ra ngoài phòng khách.
Bên trong căn nhà được bật lò sưởi ấm áp, mùi hương thức ăn thơm phức quyện vào không khí. Trong căn bếp nhỏ, có một chàng trai sơ mi trắng, trên người mang một chiếc tạp dề hình thú Koala mà cô mua. Trên tay anh cầm nồi cháo còn đang bốc khói, anh xoay người, nhìn thấy cô liền cong môi cười dịu dàng.
Cô đi lại bàn ăn ngồi xuống, anh ngồi đối diện, đặt chén cháo trước mặt cô, dùng đũa gắp một miếng thịt thổi nguội rồi đưa đến bên môi cô. Cô rất tự nhiên cắn miếng thịt vào miệng, vẫn là hương vị quen thuộc, cạnh bên một người thân quen.
Phải chăng đây là thứ bình dị mà người người luôn muốn theo đuổi. Không cầu một đời cao sang phú quý, chỉ muốn có một căn nhà nhỏ, mỗi ngày đi làm về đều có người chờ mình bên mâm cơm nóng hổi. Sớm tối có nhau, cuộc đời cứ thế bình bình yên yên xoay quanh gạo, muối, giấm, đường. Lâu lâu cãi nhau vì những chuyện con nít chẳng đâu vào đâu.
Suy nghĩ của hai người trên bàn cơm lúc này rất trùng hợp mà giống nhau. Anh nhìn cô phồng má nhai miếng thịt anh đúp cho. Cảm giác cứ như lần đầu gặp mặt. Thật sự cứ muốn như vậy mà bên cô cả đời!
…
Căn biệt thự xa hoa mang tên Tulip nằm ở khu nhà giàu của thành phố A.
Trong căn phòng chính truyền đến tiếng “ầm ầm” của vật dụng bị vỡ. Quý Tử Khiêm ngồi trên bàn làm việc đưa ánh mắt phức tạp nhìn Trần Tiểu Như. Sau khi xem xong bảng kết toán của tháng này, anh thật sự không tin vào mắt mình được. Tiền vốn xoay vòng của công ty vậy mà lại chỉ còn đủ để phát lương và chia lợi nhuận cho các cổ đông.
Trần Tiểu Như đứng ở đối diện bàn làm việc của anh, nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch. Kể từ khi mình gặp Tử Kiêm thì đây là lần đầu tiên anh ấy nổi giận như vậy! Tất cả chắc chắn là bẫy của Mộc Tiểu Tâm. Con nhỏ đó cố ý dụ mình thầu hết tất cả các dự án. Không lẽ nó biết mình cài gián điệp thương mại sao? Hừm… Cái thằng nhóc vô dụng đó! Chẳng làm được chuyện gì ra hồn, có mỗi việc sao chép thôi mà cũng làm không xong!
Thấy sắc mặt của Trần Tiểu Như lúc đỏ lúc trắng, Quý Tử Khiêm sợ mình nói nặng lời sẽ làm cô tổn thương, anh cũng suy nghĩ cho cô nên mới đem việc này về nhà mới nói mà không nói ở công ty. Anh cố gắng giữ bình tĩnh để giọng nói của mình trông như ngày thường, hỏi: “Tiểu Như, em làm việc bên cạnh anh đã mấy năm rồi? Với kinh nghiệm làm việc của em mà mắc phải lỗi lớn như vậy? Có phải nên cho anh một lời giải thích không?”
Trần Tiểu Như ngày thường luôn xây dựng hình tượng mạnh mẽ trước mặt anh, cho nên bây giờ cô ta không dám biểu hiện thái độ gì quá lớn. Cô cúi đầu che giấu ánh mắt dần biến chất của bản thân, giọng nói vẫn kiên cường nhưng lại mang theo một chút chống chịu làm người ta thương tiếc: “Tử Khiêm, lần này là do em quá sơ suất, em không nhận ra đây là cái bẫy nên mới nhảy vào.”
“Bẫy?”, anh chỉ mới nhận được tin tức nên chưa điều tra rõ về sự việc lần này, nghe cô nói có người gài bẫy khiến anh hơi trầm tư.
Cô thấy anh ta đã đi theo hướng mình tính toán liền nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tất cả dự án của em nhận đều chạm mặt Tiểu Tâm. Không biết em ấy có cố ý hay không mà Lâm thị đều thua hết dự án đó vào tay Quý thị. Sự việc cũng bị đưa tin rầm rộ cả tuần nay rồi. Tử Khiêm, bây giờ làm sao đây? Nếu như bên ngoài biết chuyện vốn của chúng ta có vấn đề thì các ngân hàng sẽ đục nước béo cò mà giảm lãi suất mất!”