Chương 242
Anh không mấy quan tâm, nói: “Chỉ là một cô gái thôi mà? Ha, vậy thì tôi vẫn để người của mình tiếp tục hành động! Dù gì cũng chỉ là một bang Hắc Dịch thôi mà!”
“Lâm tổng, anh cũng ngông cuồng quá rồi phải không? Nếu bang Hắc Dịch của tôi dễ dàng phá hủy như vậy thì đâu tồn tại được đến bây giờ. Nếu anh cứ khăng khăng vì một cô gái mà quyết định trở mặt thì đừng trách tôi.”
Lâm Đình Phong chỉ để lại một tiếng cười khẽ rồi tắt máy, thuận tiện quay qua hôn lên cái má thơm mịn đang gần kề.
Long Dịch bị dập máy thì tức giận đến đỏ mặt. Tên đàn em đắt lực đứng cạnh thấy vậy thì dò hỏi: “Sao rồi lão đại, chuyện này là sao?”
Ông bực dọc ngồi phịch xuống ghế, mở chai rượu duy nhất còn lại ở trên bàn ra, nốc một hơi, gầm gừ, nói: “Tên đó nói chúng ta đụng tới bạn gái hắn. Chết tiệt! Chắc là đám đàn em nào đó không có mắt làm rồi! Tên nhãi con hỉ mũi còn chưa sạch mà dám uy hiếp tao! Lúc tao đang tung hoành ngang dọc, không biết nó còn đang ở cái xó xỉnh nào bú bình đâu!”
“Lão đại, vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Tìm cách nào để giảng hòa?”
“GIẢNG HÒA CÁI KHỈ GÌ? TẬP HỢP TOÀN BỘ LỰC LƯỢNG CÒN LẠI VÀO CÙNG MỘT CHỖ, ĐÁNH CHO TAO! CHẲNG LẼ KHÔNG ĐÁNH LẠI NÓ!”, ông ta tức giận đập vỡ bình rượu xuống đất, quát lên.
Tên đàn em đứng đối diện vẫn còn khá bình tĩnh, còn tên trong góc thì bị làm cho sợ xanh mặt. Cậu ta bình tĩnh giảng giải: “Lão đại, không nên lấy cứng chọi cứng đâu! Tôi biết được chút tin tức về thế lực của Lâm Đình Phong. Chúng ta… đừng nên đụng vào thì hơn.”
Long Dịch nghe vậy thì nghi hoặc, hỏi: “Sao? Thế lực gì?”
“Theo tôi biết, Lâm Đình Phong có một lực lượng ngầm rất lớn và hùng mạnh, có thể so được với cả quân đội. Không những vậy, anh ta là con nuôi của ông trùm tài chính châu Âu – Martin, nghe nói còn có một thế lực mafia khác đứng sau. Ông ngoại của anh ta là một lãnh đạo hắc bang lánh đời ở Nam Hàn .”
“Hắc bang lánh đời nào?”, ông đã ở Hàn để thành lập Hắc Dịch, sao ông không biết đến.
“Demon.”
“Demon? Là băng đảng được thành lập bởi bốn sát thủ trên bảng danh sách vàng.”, Long Dịch bị tin tức này làm cho kinh sợ đến mở to mắt.
“Đúng vậy.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Damn it! Là cái thằng ngu nào đụng đến bạn gái tên nhãi đó vậy! Giờ phải làm gì đây?”, ông ta run run, siết chặt chiếc điện thoại, không rõ là run do sợ hay là do tức nữa.
“Reeng! Reeng!”, điện thoai trên tay kêu lên, ông không thèm nhìn liền bắt máy: “Lại có chuyện gì nữa?”
“Lão đại, không xong rồi! Trụ sở chính bị đánh tới rồi! sắp trụ không nổi!”, bên kia truyền đến tiếng súng đạn đùng đùng và tiếng nói gấp gáp của tên đàn em.
Ông tức giận muốn ném điện thoại, nhưng chợt khựng lại, ông hét lên: “Toàn là một đám vô dụng, có mấy tên cũng không đánh lại.”
“Lão đại, hay là chúng ta liên hệ Lâm tổng để bàn điều kiện đi. Dù gì thì đây cũng không phải là việc không thể bàn bạc.”
Ông thở từng hơi nặng nề! Ông vừa mới lớn giọng với tên nhãi đó, bây giờ phải hạ giọng đàm phán, ông biết để mặt mũi ở đâu đây.
Hình như biết được suy nghĩ của Long Dịch, tên đàn em lên tiếng nói: “Lão đại, bây giờ việc bảo vệ Hắc Dịch là trên hết. Chúng ta nhịn một chút! Sau này sẽ có cơ hội lấy lại thể diện sau.”
“HỪ!”, Nghĩ thấy cũng đúng, ông ta liền gọi điện đi, bên kia vẫn như lần đầu, chạm chạp mới bắt máy, ông dùng giọng điệu hòa giải, cười giả lả nói: “Lâm tổng, trước đó là do tôi say rượu mà nói bừa. Anh là người làm việc lớn, đừng chấp nhất mấy việc nhỏ này! Anh xem, làm thế nào mới bảo người của anh giơ cao đánh khẽ một chút.”