Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Ngọc Điềm kéo kéo tay áo Mộc Tâm, nói: "Khuya rồi, chắc không gọi được xe, mình ở lại nhà cậu một đêm được không?"
Mộc Tâm mĩm cười nắm lấy tay Ngọc Điềm: "Đương nhiên là được rồi, lên xe đi, mình chở cậu."
Lâm Đình Phong lầm lầm lì lì từ nảy đến giờ, nghe thấy lời hai người họ nói, anh lập tức đi lên kéo Mộc Tâm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Ngọc Điềm, nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, sao cậu có thể ở cùng nhà bạn gái người khác như vậy?"
Ngọc Điềm đen mặt nhìn anh, nam bạch liên hoa, ấn tượng về anh từ đầu tới cuối không thay đổi trong mắt Ngọc Điềm, cô ấy nhếch mép, đắc ý nói: "Ở cùng nhà thì có là gì? Chúng tôi còn ngủ cùng giường, mặc cùng quần áo rồi đấy! Lúc đó không biết anh còn ở cái xó xỉnh nào đâu!"
Một mùi chanh nồng đậm xông lên tận óc, áp suất trong không khí chợt đặt quánh lại, Lâm Đình Phong cười khẽ một tiếng làm rợn cả tóc gáy: "HA, NGỦ CÙNG? MẶC CÙNG?"
Lạc Tư rùng mình một cái, cậu bưng cái má sưng đỏ của mình, lên tiếng giải vây: "Tiểu Phong Phong, cô ấy là con gái mà, ngủ cùng, mặc cùng thì có gì đâu! Cậu đừng như vậy chứ! Con gái mà..."
Ngọc Điềm quay qua trừng Lạc Tư: "Ai mượn cậu nhiều chuyện!"
Lạc Tư rụt vai lại, đưa tay làm động tác kéo khóa miệng, đứng yên lặng một chỗ, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Lâm Đình Phong đưa ánh mắt thăm dò quan sát Ngọc Điềm, nhìn từ trên xuống dưới có chỗ nào giống con gái chứ? Thật là mối họa tiềm tàng!
Nghĩ rồi, anh lấy chìa khóa xe ném cho Lạc Tư: "Cậu láy xe chở cô ấy về đi, tôi về với Mộc Mộc."
Nói rồi anh trực tiếp ôm Mộc Tâm đi, mặc kệ sự phản đối của cô.
Mộc Tâm bất lực ngoái đầu lại nhìn Ngọc Điềm, vẫy tay nói to: "Điềm Điềm, cậu để Lạc Tư chở về nha, hôm nào chúng ta hẹn gặp mặt sau."
Mộc Tâm bị Lâm Đình Phong nhét vào ghế phụ, anh mở cửa ghế láy ngồi vào, phóng xe rời đi, để lại Lạc Tư và Ngọc Điềm trơ mắt nhìn nhau.
Lạc Tư cầm chiếc chìa khóa như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, cậu chép chép miệng, nói: "Lên xe đi, tôi chở cô về."
Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế láy, thấy Ngọc Điềm không lên xe, cậu ta nhấn nhấn còi hối thúc.
Ngọc Điềm đành đi lại, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, không mặn không nhạt, nói: "số 237, đường Long Hóa.
Cảm ơn.", nói rồi cô nhắm mắt làm ngơ Lạc Tư.
Lạc tư không dám hó hé lời nào, láy xe rời đi.
...
Về đến chung cư Toro, Lâm Đình Phong bế Mộc Tâm lên thẳng phòng mình, anh đặt cô lên giường, mở tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi đưa cho cô, lành lạnh ra lệnh: "Em đi tắm đi!"
Mộc Tâm cầm chiếc áo sơ mi của anh, khó hiểu nói: "Không phải em có quần áo ở nhà của anh sao? Đưa em đồ của anh làm gì?"
Lâm Đình Phong bế cô vào phòng tắm luôn, môi mỏng phát ra vài từ: "Mặc cùng quần áo!"
Mộc Tâm cầm chiếc sơ mi, đứng đực ra trong nhà tắm, dở khóc dở cười nhìn tên trẻ con to xác này.
Cô đành đẩy anh ra khỏi phòng tắm: "Em mặc là được chứ gì! Anh ra ngoài đi, còn muốn tắm cùng à?"
Hai mắt Lâm Đình Phong sáng lên, như phát hiện ra ý tưởng mới lạ, anh chặn cửa lại, mĩm cười nhìn Mộc Tâm: "Anh thấy ý kiến này của em không tồi!"
Mộc Tâm đen mặt đạp anh ra, đóng chặt cửa lại, nói lớn: "Không tồi cái đầu anh! Đồ lưu manh!"
Thấy cánh cửa đóng rồi, Lâm Đình Phong tiếc nuối xoay người lấy một bộ quần áo khác, đi qua phòng khách tắm rửa.
Lát sau, Mộc Tâm mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng của anh đi ra, mái tóc đen dài được cô dùng một cây trâm ngọc búi cao lên, để rớt xuống vài sợi tóc mai mỏng manh, làn da mịn màn đến gần như trong suốt của cô như ẩn như hiện sau chiếc sơ mi.
Cô thấy Lâm Đình Phong đang ngồi trên giường, cô nhẹ nhàng đi lại, leo lên giường ôm lấy cổ anh, cười nói: "Đây là đang muốn ngủ cùng sao?"
Anh ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên môi cô: "Đúng vậy.", nói rồi anh đưa tay kéo chiếc trâm cài tóc của cô xuống, mái tóc của cô lập tức xõa tung ra, tảng mát một mùi hương thoang thoảng.
Anh đưa tay tắt đèn, đặt cô xuống giường, đắp chăn, ôm cô vào lòng.
Chỉ vài phút, bên tai Mộc Tâm đã vang lên tiếng hít thở đều đều của anh.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, tên tiểu gia hỏa này thật sự ngủ luôn kìa! Mị lực của mình thấp vậy sao?
Sau vài phút hoài nghi nhân sinh, Mộc Tâm tựa vào lòng ngực ấm áp của anh, ngủ say.
...
Sáng hôm sau, ánh sáng xuyên qua lớp rèm trắng xanh lăng tăng trên hàng mi dày của Mộc Tâm.
Cô khẽ mở mắt ra, một gương mặt phóng đại đập thẳng vào thị giác của cô.
Bị đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm khiến cô hơi ngượng ngùng, cô kéo chăn lên che nửa gương mặt, ngước mắt nhìn anh: "Anh dậy lúc nào vậy?"
Lâm Đình Phong đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại mình, mãn nguyện nói: "Dậy được một lúc rồi.
Chỉ là...!cảm thấy mỗi sáng thức dậy có em bên cạnh thật tốt! Nên không muốn rời giường."
Mộc Tâm mĩm cười ấm áp, cọ cọ đầu lên khuôn ngực rộng rãi của anh, dịu dàng nói: "Có anh thật tốt."
Nghe thấy cô nói, anh kéo chăn ra, lật người nằm trên người cô, say đắm nhìn đôi mắt anh đào của cô, môi mỏng phát ra những âm thanh từ tính đầy dụ dỗ: "Nếu cả hai đều không muốn rời giường, vậy chúng ta làm chút vận động buổi sáng đi."
Mộc Tâm ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô chống hai tay lên ngực anh, đỏ mặt nói: "Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh rồi, không dậy nữa sẽ trễ giờ làm đó!"
Lâm Đình Phong nhụi đầu lên người cô: "Em không suy nghĩ một chút rồi mới quyết định sao?
Mộc Tâm bị anh làm cho nhột, cô dùng sức đẩy anh ngồi dậy, cười nói: "Quyết định rồi! Sáng nay em muốn ăn bánh bao kim sa.
Anh lo mà làm đi."
"Ò...", Lâm Đình Phong dài giọng đầy mất mát, ngồi trên giường đưa ánh mắt đen tròn nhìn cô như một con chó con sắp bị bỏ rơi đến nơi.
Mộc Tâm đi xuống giường, thấy anh bày ra biểu cảm đáng yêu như vậy thì nhịn không được hôn lên má anh một cái thật kêu: "Chuẩn bị đi làm thôi! Cuối tuần chúng ta đi hẹn hò nha?"
Lúc này anh mới vui vẻ đưa má về phía cô, dùng tay chỉ chỉ lên má mình: "Hôn một cái nữa!"
Cô nhịn cười, hôn "chụt!" lên má anh một cái.
Cô lếch đôi dép bông về phòng mình thay đồ.
Khoảng một tiếng sau, cô và anh có mặt ở công ty làm việc..