Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 61


Khách sạn Đế Tước.
Trước cửa chính, các chiếc xế hộp sang trọng nối đuôi nhau đỗ lại.

Rất nhiều các ông lớn bà nhỏ của thành phố A đi đến tham dự buổi tiệc của Liễu gia.
Hôm nay, Liễu gia đã bao trọn ba tầng của khách sạn.

Bên trong phòng tiệc chính, Ba Liễu và Liễu Đông đang đi mời rượu chào hỏi khách khứa.
Mẹ Liễu và Liễu Thu đang ở trong phòng trang điểm.

Đến 8 giờ tối, buổi tiệc bắt đầu mở màn.

Mẹ Liễu nắm tay Liễu Thu đi xuống lầu.

Các ánh đèn flash nháy lên liên tục, Liễu Thu như một nàng búp bê tây trong bộ váy công chúa màu hồng pastel, cô giẫm trên đôi giày trong suốt đi xuống từng bật thang.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn lên nhân vật chính ngày hôm nay, Liễu Thu cùng mẹ đi về phía ba mình và anh hai.

Cô nhỏ giọng càu nhàu: "Sao ba với anh lại mời nhiều người như vậy? Còn gọi cả phóng viên nữa chứ?"

Ba Liễu đưa khuỷu tay ra để cô khoác lên tay ông: "Đương nhiên là để ba khoe con gái rồi.

Cười lên, đi mời rượu với ba."
"Ồ.", Liễu Thu lếch thân xác chán chường đi theo ba mình.
Lúc này cửa chính được đẩy ra, một cặp cha con soái khí bước vào trong.

Ba Liễu nhìn thấy người bạn già đến thì cười sáng láng, kéo cô con gái đi lại: "Oh, Trí Viễn, ông đến rồi đấy à?"
Lâm Trí Viễn cười đáp: "Liễu Đạt, xin lỗi ông nha, kẹt xe quá nên đến hơi muộn."
"Haha, không sao, bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà,", nói rồi ba Liễu đưa ánh mắt lóe lóe nhìn về phía Lâm Đình Phong, "Con trai lớn của ông đó sao? Đúng là hổ phụ sinh hổ tử nha! Còn trẻ tuổi mà đã có được khí thế năm ấy của ông rồi."
"Haha, làm gì có, ông nói quá chứ nó còn phải học hỏi nhiều lắm.", Lâm Trí Viễn đưa ánh mắt quan sát về phía Liễu Thu, "Đây là Thu Thu sao? Con bé lớn nhanh quá! Càng ngày càng xinh, tôi sắp nhận không ra rồi!"
Hai ông bố đưa ánh mắt ra hiệu cho đối phương, ba Liễu liền cười nói: "Ây, coi tôi kìa, già rồi nên hồ đồ, chỗ hai người bạn già mình tâm sự mà bắt hai đứa nhỏ đứng nghe thì kỳ quá.", ông vỗ vỗ lên mu bàn tay Liễu Thu, "Con dẫn Đình Phong đi ăn uống chút gì đi, trò chuyện tiếp đãi người ta cho đàng hoàng."
Liễu Thu liếc nhìn Lâm Đình Phong một cái, chép chép miệng rồi nói: "Dạ."
Lâm Đình Phong vẫn giữ thái độ lạnh lùng từ lúc bước vào cửa đến giờ, anh gật đầu với ba Liễu một cái rồi đi theo sau Liễu Thu.
Hai người đi đến một bàn tiệc rồi ngồi xuống, Liễu Thu vắt chéo chân, cầm một ly sâm banh lên uống, lơ đễnh nói: "Tự nhiên đi."
Lâm Đình Phong không hề để đến cô, anh nâng một ly rượu đỏ lên nhâm nhi.

Liễu Thu thấy bản thân bị anh xem như không khí, cô nhàn nhạt nói: "Chắc anh cũng biết hai ông bố đang gán ghép tôi với anh nhỉ?", cô liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: "Nhìn anh cũng đẹp trai đó! Nhưng không phải gu của tôi!"
Lâm Đình Phong không nhìn Liễu Thu lấy một cái, anh cười khẽ: "Trùng hợp thật, cô cũng không phải gu của tôi."
Liễu Thu lần đầu bị người ta nói thẳng mặt là không thích mình, cô cảm thấy có chút thú vị, cười nói: "Vậy thì tốt!"
Không khí giữa hai người rơi vào sự im lặng không lối thoát, Liễu Thu bắt đầu buồn chán, cô liếc nhìn tảng băng di động đang ngồi trước mặt, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Ê! Nói chuyện chút đi, bữa tiệc chắc gần hai giờ nữa mới kết thúc, anh định ngồi đó uống rượu thôi sao?"
"Ờ.", Lâm Đình Phong thờ ơ phun ra một chữ.
Đầu Liễu Thu chạy xuống ba vạch đen: "Người tẻ nhạt như anh thì có gu gì chứ? Còn nói tôi không phải gu của anh!"
"Dù tẻ nhạt nhưng tôi có bạn gái rồi! Còn người không tẻ nhạt thì vẫn ế trơ ế trội đấy thôi!", Lâm Đình Phong không hề nể nang mà phan ra vài câu gây sát thương.
Liễu Thu đơ mặt, hình như mình vừa bị nói mốc phải không?
Cô răm một miếng trái cây rồi đưa lên miệng cắn một cái, nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, hỏi: "Bạn gái? Anh thích cô ấy kiểu gì vậy? Tôi thấy hình như anh bị đơ cảm xúc đó anh bạn."
"Tiếng sét ái tình.

Cẩu độc thân như cô không hiểu đâu.", Lâm Đình Phong không ngại đâm chọt vào chỗ đau của đối phương.
Liễu Thu vểnh môi: "Tôi đã gặp được người mình thích rồi.

Cũng là tiếng sét ái tình đó.


Nói ra thì tôi và anh cũng giống nhau phếch."
Lâm Đình Phong cười nhạt, nhấp một ngụm rượu: "Người mình thích? Vậy là đơn phương rồi, làm sao giống tôi được?"
Liễu Thu bị đả kích tận ba lần chỉ trong ba câu, cô muốn sùng máu lên: "Này! Anh có biết nói chuyện không vậy hả? Tôi thật lo lắng bạn gái anh bị anh chọc cho tức chết đấy!"
Anh cười nhẹ, nói: "Cảm ơn Liễu tiểu thư đã lo lắng!"
"Xía."
...
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Đình Phong cùng Lâm Trí Viễn ra về.
Lúc ở trên xe, Lâm Trí Viễn lạnh lùng hỏi: "Con nói chuyện với con bé sao rồi? Có chút hứng thú nào không?"
Lâm Đình Phong nghe lời ông nói thì nhếch môi: "Hình như ba làm chuyện thừa rồi thì phải! Con nhớ là đã nói với ba rằng con có bạn gái rồi!"
Lâm Trí Viễn hừ mũi, nói: "Hừ! Ý con nói là đứa tiểu thư hết thời từng ly hôn đó à? Con đừng mơ ba sẽ chấp nhận đứa con dâu như vậy!"
"Con nói điều này là để thông báo với ba đừng làm những chuyện mai mối vô ích! Chứ con không hỏi ý kiến của ba là có chấp nhận cô ấy hay không!"
Lâm Trí Viễn tức giận chỉ vào mặt anh: "Mày...!Mày bị đứa con nhỏ đó làm cho đầu óc đần độn rồi! Có tin tao lấy lại quyền điều hành công ty của mày không?"
Lâm Đình Phong cứng rắn nói: "Công ty của ông phần lớn được dựng lên từ của hồi môn của mẹ tôi đó! Ông cứ thử động đến xem."
"Mày...!Khụ! Khụ!", Lâm Trí Viễn tức đến ho sù sụ.
Lâm Đình Phong nói với tài xế: "Dừng xe!", khi xe tấp vào lề đường, anh đẩy cửa bước xuống.
Nhìn chiếc xe rời đi, Lâm Đình Phong cởi áo khoác và cà vạt ra, vắt lên cánh tay.

Anh thả bộ trên vĩa hè.
Mỗi lần đối mặt với người ba tàn nhẫn ấy, anh lại nhớ đến hình ảnh mẹ mình cực khổ kiếm từng đồng ở thành phố đắc đỏ Paris.

Hình ảnh bà nằm trên giường bệnh trút từng hơi thở nặng nề.


Người ba lạnh lùng đó quăng vài tờ euro cho anh như bố thí.

Hai mẹ con tiểu tam bước xuống từ chiếc xe đắc tiền, cười khinh bỉ trước hai mẹ con anh.

Từng mảnh ghép ký ức đau khổ chắp vá trong đầu anh thành một bức tranh trừu tượng với màu sắc đối lập chồng chéo lên nhau.
Cứ thẫng thờ bước đi trên đường, vậy mà anh đã đi được gần hai cây số, lúc bình tâm trở lại, anh nhìn thấy một cửa hàng hoa đang chuẩn bị đóng cửa.

Anh nhìn những đóa hoa hồng đỏ thẫm mướt mát, đột nhiên anh nhớ đến cô gái nhỏ nào đó, chắc cô vẫn còn ở nhà đợi mình.

Anh nở nụ cười dịu dàng, cất bước đi lại cửa hàng hoa: "Bà chủ, có thể bán cho tôi một bó hoa trước, rồi mới dọn hàng không?"
Bà chủ đang dọn hoa nghe lời anh nói thì cười đáp: "Được chứ! Cậu muốn lấy hoa nào?"
Lâm Đình Phong chỉ vào thùng hoa hồng, nói: "Lấy hết những bông này đi ạ."
"Lấy hết luôn sao?", Bà chủ hớn hở nói: "Để tôi gói cho cậu một bó hoa thật đẹp nha! Cậu tặng bạn gái sao?"
"Vâng ạ.", nghĩ đến Mộc Tâm, anh lại bất giác nở nụ cười.
Bà chủ thấy anh cười lên còn đẹp hơn mấy bông hoa trong cửa hàng của bà nữa, bà vừa gói hoa vừa cảm thán trong lòng, ôi! Cô gái nhà ai mà tốt số thế chứ lị?.

Bình Luận (0)
Comment