Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 95

Chương 95

Mộc Tâm sợ làm phiền anh nên cô không gọi anh, đọc xong tin nhắn thì cất vào túi xách, vừa mới để vào thì điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra, nhìn cái tên chình ình trên màn hình mà câm nín ‘Hủ thính vạn năm’.

Khi cô vừa bắt máy, một giọng nói lành lạnh vang lên: “Anh đang ở trước cửa nhà em đây! Em tự ra hay anh vào vát em ra!”

Đầu Mộc Tâm rớt xuống ba vạch đen, cô thở dài 3 phần bất lực 7 phần cạn lời, sao giờ cô mới biết tên tiểu gia hỏa này bám người như con Koala vậy?: “Em đang ở trạm xe buýt ngoài đường lớn đây!”

“Một phút.”, sau khi phun ra hai chữ xong thì điện thoại bên tai Mộc Tâm là một tràn tiếng ‘Tút! Tút! Tút!”. Cô đành cất điện thoại, ngoan ngoãn ngồi đợi ‘con Koala biết láy xe’ đến đón.

Chưa đến một phút, chiếc Maybach màu đen quen thuộc đã ngồi chễm chệ ở trước mặt Mộc Tâm. Cô mở cửa ghế phụ ngồi lên, chiếc xe lập tức chạy đi.

Trên xe, bầu không khí im lặng lạ thường, xe chạy được hơn 15 phút, lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Mộc Tâm không nhịn được, nhẹ giọng, nói: “Anh lại làm sao nữa vậy?”

Lâm Đình Phong lúc này mới quay đầu qua nhìn cô, giọng điệu có chút ai oán, nói: “Sao em thà đợi xe buýt chứ không gọi cho anh?”

Mộc Tâm lúc này mới lộ ra vẻ đã hiểu, cô cười giải thích: “Em quen với việc tự mình đi lại rồi, với cả… em cũng sợ làm phiền…”

Cô chưa nói dứt lời thì một nụ hôn như vũ bão đã tàn sát trên cánh môi hồng nhuận của cô, cùng lúc đó là tiếng còi hối thúc của những chiếc xe ở phía sau.

Cô đưa tay đẩy người anh ra, thở gấp nói: “Đừng quậy nữa!”

“Anh là đang phạt em dám từ chối đặc quyền bạn trai của anh!”, vừa nói Lâm Đình Phong vừa đưa tay ấn vào một chiếc nút nào đó ở bảng điều khiển xe, chiếc xe đột ngột tự khởi động rồi láy đi.

Mộc Tâm mở to mắt nhìn ra bên ngoài: “Anh làm cái này từ bao giờ vậy?”

“Ngày hôm qua.”

“Khi không anh làm cái này chi vậy?”, ôi! Cái tên phá của này! Lỡ mà phá sản thì có cạp đất mà ăn.

Lâm Đình Phong cười xấu xa, hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Làm cái này để tiện cho việc anh phạt em.”

Mộc Tâm dở khóc dở cười, cô đưa hai tay vòng qua cổ anh: “Anh như vậy… chẳng khác nào khiến em càng phạm lỗi.”

Sáng hôm sau, Mộc Tâm và Lâm Đình Phong vẫn cùng nhau đi làm như mọi ngày.

Sau khi dự án với Linky được đưa vào giai đoạn tiến hành thì chưa có dự án lớn nào tiếp theo. Mộc Tâm phân chia và bàn giao một vài công việc cho mọi người. Đến giờ nghĩ trưa, Mộc Tâm cầm túi xách định đi gặp Trịnh Sâm và Jolie để cùng họ tìm chổ ở.

Vừa đi ra cửa đã gặp Tiểu A, cậu ta thấy Mộc Tâm liền mỉm cười, nói: “Thư ký Mộc, boss kêu tôi nói với cô đến văn phòng anh ấy một chuyến ạ.”

“Được, tôi đi qua đó ngay, cảm ơn cậu”, Mộc Tâm nói rồi đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi gõ cửa, cô mở cửa đi vào trong, cửa vừa khép lại thì một vòng tay ấm áp đã quắn lấy eo cô. Mộc Tâm bất lực đẩy con koala lớn chồng ngồng này ra, ấn người anh ngồi xuống sofa: “Lâm tổng, giờ đang ở công ty đó, anh giữ hình tượng chút đi.”

Lâm Đình Phong bị cô đẩy ra thì có chút tủi thân, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ngước đôi mắt đen lấp lánh lên, nói: “Thư ký Mộc, em đi ăn trưa với anh đi.”

Bình Luận (0)
Comment