Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 46

Sau khi rời khỏi Ma Giáo,Cổ Ngự Ly đem ta tới khách điếm gần nhất.

“Chờ ta”

Hắn tỉ mỉ đem ta đặt xuống giường,thối lui sang một bên,sau đó biến mất…

Thời gian chậm chạp trôi qua,dục hỏa gần như sắp thiêu đốt cơ thể,ta thống khổ vặn vẹo thân mình,ý thức đã bắt đầu rơi rớt từng mảnh.

Cắn chặt răng,ta không cho phép chính mình phát ra tiếng rên dâm dục.



“Nàng sao rồi?”

Cổ Ngự Ly bay vào từ cửa sổ khách điếm,vội vàng lấy ra từ trong tay áo một lọ dược nhỏ,nhanh chóng đổ vào miệng nàng. Nhìn thấy đôi môi phấn nộn vì kiềm chế dục vọng mà cắn đến rướm máu,ánh mắt hắn hiện lên một tia đau lòng. Càng thêm khâm phục bản thân nàng ngoan cường đến như vậy,kiêu ngạo đến như vậy…

“Dược này có thể khắc chế số lần bộc phát của Hoan Lực,thứ lỗi,dược của Mị Tình Y Sư không có loại nào có thuốc giải”

Thu hồi lọ thuốc,Cổ Ngự Ly thẳng tắp đứng ở đầu giường. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần phục hồi lại mới yên tâm thở ra một cái.

“Cái kia…ngươi có thể tránh xa ta một chút hay không?”

Ta thấp giọng mở miệng,dược tính vẫn chưa tan hết,không sợ nhất vạn…chỉ sợ vạn nhất.

“Ách…ta sẽ không là loại người đó”

Cổ Ngự Ly đỏ mặt, vội vàng thối lui tới ghế ngồi. Ánh mắt bối rối nhìn sang nơi khác.

Ta âm thầm thở dài…ngươi không phải là loại người đó…nhưng mà ta chính là loại người đó a. Chỉ sợ dược tính bộc phát,ta nhịn không được đem nam nhân xinh đẹp như hoa này ăn mất. Như vậy nhất định ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ ngàn đời lưu danh.



Nhân thấy ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm mình,Cổ Ngự Ly sinh ra ngại ngùng,cử chỉ đột nhiên trở nên ngây ngô như một tiểu nam hài.

“Nếu như nàng không tin,ta…ta rời đi nơi khác vậy”

Nói xong,hắn đứng dậy bước đi tới cửa sổ,vừa định bay ra ngoài,bàn tay thon dài ở trên giường vội vàng giữ lấy vạt áo hắn. Ánh mắt hiện lên một tia chế giễu.

“Ta không cường bạo ngươi thì thôi,ngươi sợ cái gì chứ”

“Ách…”

Một câu nói đùa vô tư làm cho Cổ Ngự Ly đỏ hết cả mặt,tay chân trở nên lóng ngóng. Đến khi nhìn thấy ở ngoài cửa sổ có dấu hiệu lạ,hắn mới bình tĩnh trở lại.

“Đừng đi,nơi này không an toàn,ta bây giờ không thể tự bảo vệ mình”

Ta thở dài,chậm rãi lui người sang một góc…Cổ Ngự Ly trở lại bộ dáng vân đạm phong khinh,duy trì khoảng cách nhất định với ta.

“Ta đã liên lạc với Thiên Y,có thể qua ngày mai hắn sẽ tới”

“Ân,làm phiền ngươi rồi”

Cổ Ngự Ly thùy hạ mi mắt,phượng mâu vui buồn lẫn lộn. Nàng căn bản không để ý tới hắn,mà hắn…hết lần này tới lần khác ảo tưởng.

A? Hắn ảo tưởng cái gì chứ? Nghĩ nàng là nương tử của hắn sao?

Nếu như nàng không phải là nữ nhân của Thượng Quan Tán Lý,có lẽ…hắn đã có cách đem nàng ở bên mình. Nhưng mà…đã trễ rồi. Nàng không phải của hắn,tâm tư của nàng,không có chỗ cho hắn.

Trong đầu ‘oanh’ một tiếng,Cổ Ngự Ly thần sắc hiện lên tia cổ quái.

Tại sao hắn lại quan tâm đến chuyện này? Tại sao lại cứu nàng? Tại sao lại tiếc hận bởi vì nàng không phải là của hắn?

Lẽ nào…hắn yêu nàng sao?

………

“Hư…”

Nửa đêm,dược tính lần nữa bộc phát,ta thống khổ cuộn mình lại,thầm mong được chết một cách sảng khoái còn hơn sống mà phải chịu khổ sở như vậy.

Thật may bởi vì Sở Diễm đưa xuân dược vào miệng ta không nhiều…cho nên mới có thể tự kìm chế dục vọng. Nếu không…ta nhất định không chết vì dược cũng chết vì tình.

“Khó chịu sao?”

Cổ Ngự Ly vẫn như cũ bảo trì khoảng cách,ánh mắt có chút không tự nhiên nhìn về phía bóng dáng đang chật vật bởi xuân dược. Hắn rất muốn…rất muốn tới gần,muốn làm cho nàng hết khó chịu…nhưng mà…không thể!

“Không sao! Có thể cho ta nước?”

Miệng khô lưỡi khô,thực sự ta chưa bao giờ trải qua thống khổ nào tàn nhẫn như xuân dược. Dục vọng…là thứ duy nhất ít ai có thể kiềm chế.

Nhưng ta lại chỉ có thể nhẫn nhịn chờ dược tính biến mất,bởi vì không thể phản bội lại Thượng Quan Tán Lý,chí ít…có kẻ còn đang thống khổ hơn ta gấp trăm lần. Hahaha…

“Nước của nàng! “

Cổ Ngự Ly chậm rãi đi từng bước tới cạnh giường,cố gắng dời đi ánh mắt sang phía khác.Ta cười yếu ớt vươn tay ra tiếp nhận lấy bát nước…Có điều…chưa kịp đem nó đổ vào miệng,đã có kẻ tới hỏi thăm.

Trên nóc nhà,một loạt hắc y nhân từ từ rớt xuống đem ta cùng Cổ Ngự Ly vây thành vòng tròn. Loan đao trên tay bọn chúng làm cả căn phòng giống như sáng lên.



Ta cười nhạt…

Sở Diễm,ngươi cũng thật nhanh tay. Mới đó mà đã tìm ra tung tích chúng ta rồi.

“Giáo chủ có lời mời hai vị trở về,có chút chuyện muốn bàn bạc”

Tả Hữu hộ pháp của Sở Diễm tiến lên,giọng điệu cung kính nhưng lại mang theo sự uy hiếp.

Cho dù là kẻ ngốc cũng biết…trở về chính là tự mình đi tìm đường chết. Hơn nữa,qua chuyện này ta cũng lờ mờ đoán ra được âm mưu của Sở Diễm.

Mới qua hai canh giờ,cho dù có mọc cánh ta cũng không thể nào trở về Ngôn quốc ngay được,mà đã như vậy,nhất định hắn sẽ cho thủ hạ đi tìm.

Lúc nửa tỉnh nửa mê,ta vẫn nghe được tiếng người nói chuyện,nếu như lỗ tai ta không nghe lầm tiếng,thì Cổ Ngự Ly hình như tự nhận mình là lão công của ta. Như vậy mà nói,Sở Diễm sẽ biết ta cùng Cổ Ngự Ly đang ở cùng một chỗ. Lợi dụng lúc cơ thể ta suy yếu,lại đang trúng xuân dược,Cổ Ngự Ly lại vướng phải ta. Cho dù võ công có cao cỡ nào…cũng không thể một tay chống lại cả đám hắc y nhân này được. Chưa kể đến việc bọn chúng có phải là cao thủ hay không.

Nhưng mà bọn chúng tính lại không bằng ta tính rồi. Xuân dược đã mất tác dụng từ một canh giờ trước. Sở dĩ ta vẫn còn giả vờ…một là để đánh lừa đám người đang theo dõi ngoài kia,làm cho bọn chúng mất cảnh giác. Hai…ách,chính là để trêu ghẹo Cổ Ngự Ly.

Tuy loại chuyện này có hơi biến thái,nhưng mà ta không cưỡng lại được,trêu ghẹo một chính nhân quân tử hiếm thấy như Cổ Ngự Ly quả thực rất thú vị.

“Tướng công,làm sao? “

Ta giả vờ suy yếu dựa vào người Cổ Ngự Ly,âm thầm ra hiệu cho hắn biết,mau chóng hợp tác dùng nhau diễn kịch. Ngàn vạn lần đừng nói là lỗ tai ta nghe lầm lúc ở trong động kia hắn không có gọi ta là nương tử nha.

………

Cổ Ngự Ly cứng ngắc nhìn người nào đó dựa vào mình,thân thể của nàng mềm mại đến nỗi làm cho hắn cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn. Hơn nữa,nàng gọi hắn là tướng công,hai chữ này…làm cho hắn có bao nhiêu kinh hỉ. Cho dù nàng nhéo hắn,ý muốn chỉ là diễn kịch. Nhưng mà…hắn thật sự rất vui, cảm thấy bao nhiêu đó cũng đã đủ rồi.

“Tướng công,chàng bị gì vậy?”

Ta âm thầm nhéo Cổ Ngự Ly thêm một cái nữa,trong lòng hò hét:’mau phối hợp đi,ta chưa muốn chết’.

“Nga,không có gì”

Cổ Ngự Ly mặt có chút đỏ,đáp lại bằng tiếng cười khẽ ngây ngô. Hoàn toàn không hay biết mình đang bị mỗ nữ ăn đậu hũ.

Đám hắc y nhân nhìn thấy một tràng này…khuôn mặt người nào người nấy đều hiện lên tia cổ quái khó coi.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu với Tà Vương nổi danh ‘sát thần’ này,nhưng bây giờ nhìn thấy cục diện trước mắt,ai nấy đều thở ra một cái.

” Tướng công, ta không muốn tới Ma Giáo. Sở Diễm hắn ức hiếp ta~ ô…ô…”

Ta tựa vào lòng Cổ Ngự Ly,nũng nịu một hồi…TMD con mẹ nó,có bao nhiêu là buồn nôn đều phải ráng nhịn.

“Được…được,ngoan…ta sẽ không đưa nàng tới đó”

Cổ Ngự Ly cong khóe mắt,giọng nói mềm nhẹ,hoàn toàn xem bọn người đang hóa đá trước mắt như không khí.

Rùng mình a,một người là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,một người là Tà Vương,hai kẻ sát nhân này cư nhiên có thể ung dung tự tại ở đây diễn một màn tình cảm…

quả thực…quỷ dị khó nói nên lời!

“Hai vị,Giáo chủ của chúng ta nói giữa ngài và hai vị có chuyện hiểu lầm,Giáo chủ chỉ muốn gặp mặt để đính chính lại,hoàn toàn không có ý gì khác.”

Cố nhịn cơn buồn nôn,Tả hộ pháp lễ phép nói. Ta giấu mặt trong vạt áo của Cổ Ngự Ly âm thầm cười trộm. Có quỷ mới tin ngươi,nói trắng ra là ỷ thế đông ép buộc chúng ta trở về đi?

“Tướng công,ta không muốn đi!”

Ta yếu đuối mở miệng,đem Cổ Ngự Ly ra làm lá chắn.

“Ân,sẽ không đi”

Cổ Ngự Ly đem ta giấu ở trong lòng hắn,hoàn toàn không biết hành động này có bao nhiêu ái muội. Trong đầu ta âm thầm vang lên hồi chuông cảnh báo nguy hiểm,đã vượt qua giới hạn cho phép rồi nha,Thượng Quan Tán Lý mà biết được,nhất định… khó sống

“Nếu hai vị đã nói như vậy…đừng trách chúng ta mạnh tay”

Tả Hữu Hộ Pháp nói xong phất tay,đám hắc y nhân đồng loạt tiến lên.

Ta cười cười…diễn kịch lâu như vậy rốt cuộc cũng lộ mặt thật rồi,còn nói là mời người,thực chất chính là tới bắt người.

Bất quá…ta vẫn còn muốn diễn một đoạn nữa,haha…

Cổ Ngự Ly nhìn một đám người gươm đao sáng lóa,sát khí nồng đậm,khóe miệng khẽ giương lên nụ cười thâm ý,giống như xung quanh là ruổi bọ vo ve chứ không phải địch thủ của hắn.

Khi mũi đao đầu tiên chém tới cũng là lúc Cổ Ngự Ly nhấc chân,nhanh chóng bay ra khỏi khách điếm,bỏ lại một đám hắc y nhân vẫn còn ngơ ngác…

Khinh công của Tà Vương quả nhiên đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần!

“Phế vật!! Còn không mau đuổi theo! “

Tả Hữu hộ pháp hét lớn một tiếng,chỉ huy đám hắc y nhân đuổi theo Cổ Ngự Ly. Trong lòng hai người âm thầm đổ mồ hôi lạnh,nhiệm vụ của giáo chủ giao cho lần này…e rằng khó hoàn thành.

…………

“Sao lại chạy ra đây vậy?”

Ta tự động thoát ra khỏi Cổ Ngự Ly,nhanh chóng xem xét nơi này.

Gió thổi xào xạc,quạ kêu quang quác,mùi tử khí lan truyền vào mũi,nhiều gò đất nhô lên…

Nghĩa địa?

“Không phải nàng muốn diễn kịch sao?”

Cổ Ngự Ly cười cười,đừng tưởng hắn không biết nàng muốn gì. Bất quá…nhân vật hắn chọn cho nàng có hơi…

“Tốt lắm,đúng ý ta”

Ta cười quỷ dị đáp trả lại hắn,nhanh chóng đem tóc xõa ra bao phủ khuôn mặt,sau đó còn lấy một ít bột phấn độc màu trắng thoa lên mặt.

Bột phấn này tên là Bạch Hàn,tên cũng giống như tác dụng. Một khi thứ bột này phiêu tán trong không trung,người nào chạm phải nó thân thể liền sẽ hóa âm tính.

Nói đơn giản…chính là tạo cảm giác lạnh sống lưng.

Còn nếu như muốn hỏi ta tại sao thoa lên mặt lại không có vấn đề gì…vậy mời ngươi đâm đầu vào tường chết đi.

“Nàng thoa thứ này không sao chứ?”

“……”

Cổ Ngự Ly,nể tình ngươi không biết,lão nương ta đây sẽ không mời ngươi đi đâm đầu vào tường.

“Ta bách độc bất xâm,yên tâm”

Nhìn thấy nàng đem khuôn mặt giả yêu quái quay lại trả lời,Cổ Ngự Ly thiếu chút nữa đứng không vững.

Cái này…giống quá mức đi?

Ban đêm ở nghĩa địa nhìn thấy bộ dạng này của nàng không bị dọa cho nhảy dựng thì nhất định có hai lý do.

Thứ nhất…kẻ đó đã sớm ngất xỉu vì sợ.

Thứ hai…kẻ đó không phải là người mà là âm hồn chính hiệu.

“Nhìn được không?”

Đem tay áo xé rách,bộ bạch y này hoàn hảo giúp ta đóng trọn vai nữ quỷ.

Nga haha…dù sao đã lâu không chơi đùa,coi như hôm nay xui cho bọn người của Sở Diễm đi.

“Rất dọa người!”

Cổ Ngự Ly lau mồ hôi,nàng cười lên quả thực có hơi…

“Tốt,ngươi tới dụ bọn chúng tới đây,hôm nay ta nhất định cho bọn sống về đêm kia ngủ ngon một giấc tại nơi này”

“Ân…”

Lắc đầu cười sủng nịnh,Cổ Ngự Ly bay lên không,nhanh chóng biến mất giữa nghĩa địa.

Cổ Ngự Ly đi rồi, ta chọn một ngôi mộ nhẹ nhàng đặt mông xuống. Trong lầm âm thầm vấn niệm “oan hồn a oan hồn,đều là bằng hữu với nhau,các ngươi không cần tới dọa ta nha”.

..

Chưa tới nửa khắc,tiếng gươm đao đột nhiên vang lên chói tay,phỏng chừng Cổ Ngự Ly đã ra tay trước.

Chọn một nơi tối nhất để che dấu màu tóc,canh chừng hướng gió thổi,ta thong thả ngồi trên nhánh cây vuốt tóc.

Chờ cho tới khi đám người đang giao đấu kia càng lúc càng tới gần,khóe miệng ta khẽ nâng.

Các tiểu đệ,hôm nay tỷ tỷ nhất định giúp các ngươi ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment