Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 49


Bầu không khí toàn bộ đại lục ngày càng trở nên cổ quái, tuy nói các thế lực lớn can thiệp, vây quét được không ít ma tu, thế nhưng chẳng những hỏi không ra bất kỳ tin tức gì, mà không ngừng có đệ tử bị hạ thủ, trong lúc nhất thời bên trong năm tòa thành lớn, hoàng hôn vừa đổ xuống, liền không ai dám một mình đi ra ngoài.
Tam đại gia tộc, Ngũ đại tông cùng nhau thống nhất, đầu tháng tám sẽ tập trung ở Thượng Ung thành để thương nghị sự tình của Ma tộc, tìm ra phương pháp ứng phó.
Mà giờ khắc này tại Tần gia, Tần Bách Xuyên cũng là tâm sự nặng nề, hơn một tháng qua, các nơi thống kê tu sĩ bị sát hại đã hơn một trăm người, trong đó mặc dù tu sĩ lang thang chiếm một nửa, thế nhưng Tần Chỉ Đình đoán rằng, Ma tộc mục đích là nhằm vào dòng chính cùng huyết mạch gần trong Tam đại gia tộc cùng Ngũ đại tông. Hồn phách cướp đoạt không có ngoại lệ, nhưng ma tộc muốn tinh huyết để làm gì?
Đang lúc nhíu mày, Tần Bách Xuyên đột nhiên phát hiện, động bế quan sau núi tuyết có một cỗ linh lực kịch liệt lưu chuyển. Tần Bách Xuyên lập tức di chuyển tức thời ra ngoài điện, nhìn xem bầu trời vốn trong xanh đang hội tụ cuồn cuộn tầng mây, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cao giọng nói:"Lập tức mở ra kết giới!"
Vừa dứt lời, bên ngoài mấy ngàn mét rung chuyển một trận linh lực, toàn bộ kết giới được mở ra, một đạo bóng dáng màu trắng từ núi băng bay lên trời, bạch y tung bay trong gió mang theo một luồng linh lực màu vàng óng, lắc mình mấy cái liền rơi vào trong kết giới. Mà trên trời mây đen kịch liệt xoay chuyển, sấm chớp nổi lên, là lôi kiếp, Tần Mặc Hàm Kết Đan!
Tần Bách Xuyên cùng Tần Chỉ Đình lập tức theo đến, hai cha con kích động đến râu tóc đều rung. Tần Bách Xuyên cười ha ha: "Quả nhiên là tôn nữ tốt của ta, mười tám năm, mới trôi qua mười tám năm, Kết Đan!"
Sau lưng Tần Chỉ Đình, Nhan Khuynh cơ hồ là nhào tới: "Hàm Nhi xuất quan, là. . . là. . . Kết Đan rồi!"
"Đúng, đúng. . . Mới mười mấy năm, Hàm nhi còn nhỏ như vậy, đã Kết Đan!...ha ha ha." Tần Chỉ Đình vui vẻ giống như đứa bé, mấy người khẩn trương đi về phía Tần Mặc Hàm, chỉ là nhìn thấy hào quanh đỏ rực hội tụ trên tầng tầng mây đen, mấy người Tần gia lập tức tắt đi nụ cười.
"Phụ thân...sấm sét kia không phải màu xanh Lôi kiếp...là màu đỏ? Tại sao sẽ như vậy?" Nhan Khuynh sắc mặt tái nhợt, thất kinh nói.
"Không phải lôi kiếp....là Thiên phạt!" Một vị trưởng lão đứng phía sau sắc mặt xám trắng, run rẩy nói.
Thanh âm hắn tuy thấp, nhưng chung quanh mấy người đều nghe được rõ ràng, Nhan Khuynh nhìn về phía kia, đã thấy nữ nhi mình toàn thân run rẩy nằm co quắp trên mặt đất, nàng lập tức khóc đến lệ rơi đầy mặt, Tần Chỉ Đình liền đến bên ôm chặt nàng, thần sắc có chút kiềm chế. Trong lúc nhất thời vui vẻ đều chuyển thành đau đớn.
"Tại sao là Hàm Nhi? Vì sao lại dạng này? Lão thiên gia đem nàng cho chúng ta, vì cái gì lại trăm phương ngàn kế, muốn từ bên người chúng ta cướp đi nàng." Sấm sét màu đỏ chính là thiên phạt, phàm là đồ vật nghịch thiên xuất hiện, hoặc là kẻ tội ác ngập trời mới có thể dẫn tới thiên phạt, từ đó toàn bộ xoá bỏ. Bọn hắn biết Tần Mặc Hàm tồn tại nghịch thiên, thế nhưng lại không muốn Thiên Đạo hung ác đến tình trạng này, độ kiếp dẫn tới đúng là thiên phạt!
Tần Mặc Hàm giờ phút này cũng hơi kinh ngạc, nàng ngửa đầu nhìn xem tầng mây cuồn cuộn uy áp, trên môi khẽ cười tự giễu, Thiên Đạo thật là đối với nàng đủ hậu đãi, vậy mà trực tiếp dùng sấm sét để giết chết nàng. Trong đôi mắt nàng hiện lên lãnh khí, nàng cả đời kiếp nạn trùng điệp, giờ gặp chuyện này cũng đã không lạ gì, cho dù gian nan, nàng cũng thản nhiên nhận lấy. Nàng cho dù mang trong người sức mạnh thông thiên, nhưng từ lúc nàng ra đời, cũng chính là được Thiên Đạo pháp tắc thừa nhận rồi, dù cho là trời, cũng không thể tuyệt đường sống của nàng!
Nàng cùng Tô Tử Ngưng đã cùng nhau ước định, nàng Kết Đan liền đi tìm nàng ấy, nếu nàng chết tại Kết Đan trong lôi kiếp, để Tô Tử Ngưng làm sao bây giờ? Các nàng tách ra vài chục năm, cuối cùng nhận lấy chính là sinh ly tử biệt? Nàng tuyệt không chấp nhận!
Nàng ngẩng đầu ánh mắt nặng nề nhìn xem một trời đỏ rực sấm sét đã tích tụ tốt, cấp tốc bày ra trận pháp ở xung quanh, lại triệu ra Thiên giai Linh khí, ngạo nghễ đứng ở giữa trận mà chờ lấy. Trong nháy mắt, bên tai nổ lên âm thanh cực lớn, một đạo sấm sét đỏ thẫm bay thẳng xuống, đụng vào kết giới cũng không ngừng lại, trực tiếp xuyên qua, đánh vào trong trận pháp của Tần Mặc Hàm. Nàng vung lên Thiên giai Linh Khí đỡ lấy, kiếm lập tức bị đánh đến vỡ vụn, luồng sét còn sót lại hung hăng đập vào sau lưng nàng.
Tần Mặc Hàm kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp quỳ một chân trên đất, xung quanh mặt đất đều nứt ra, nàng phun ra một ngụm máu tươi, trên thái dương nổi gân xanh, thân thể bởi vì kịch liệt đau nhức mà có chút co quắp.
Nhan Khuynh hận không thể tiến lên cùng nữ nhi mình liều chết chống lại,nhưng nàng lại bị Tần Chỉ Đình giữ chặt, chỉ có thể gào khóc đến khàn cả giọng.
Tần Mặc Hàm quay đầu nhìn bọn hắn một chút, sau đó lấy ra đan dược trên người, toàn bộ nuốt xuống, cố gắng tranh thủ từng giây vận chuyển linh lực chữa trị vết thương. Lên cảnh giới Kim Đan phải gánh chịu ba đạo lôi kiếp, nàng còn phải chống lại hai đạo nữa.
Đạo lôi kiếp thứ hai không chút do dự ập xuống, Tần Mặc Hàm ngưng tụ linh lực đứng dậy, sau lưng nàng vết thương còn đang bốc khói, dưới chân là một mảnh vết máu, tia sét đỏ rực lần nữa bổ xuống người nàng, đợi đến khi bụi đất nổ tung tán đi, mấy người Tần gia đã thấy nàng nằm rạp trên mặt đất.
Tần Bách Xuyên cùng Tần Chỉ Đình hai nam nhân cũng không chịu nổi, con ngươi đỏ bừng, quay đầu chỗ khác không dám nhìn. Tần Chỉ Đình trong lòng giống như đao cắt, nhìn xem Nhan Khuynh khóc đến ngất đi, lại nhìn không rõ nữ nhi sống chết thế nào, tay nắm chặt bi phẫn nện xuống đất.
Trong lúc ba người rơi vào một mảnh tuyệt vọng, bỗng nhiên một đệ tử hô: "Tiểu chủ tử còn sống!"
Tần Bách Xuyên mấy người vội vàng nhìn sang, đã thấy Tần Mặc Hàm lung lay đứng lên, trong tay một thanh kiếm tản ra vầng sáng nhàn nhạt, đây là kiếm mà Tần Bách Xuyên ban cho nàng, Thiên giai thượng phẩm, Tần Mặc Hàm trước giờ vẫn chưa dùng đến, lúc này lại là đem ra.
Thấy nàng còn có thể đứng lên, đạo sấm sét trên trời tựa hồ trở nên nóng nảy, xoay quanh trực tiếp hướng đỉnh đầu nàng đánh xuống, Tần Mặc Hàm có chút được ăn cả ngã về không, từ bỏ phòng ngự, dồn toàn bộ linh lực vào trong thân kiếm, liều chết mà tấn công đạo lôi kiếp kia. Từ xưa tới này, chưa một tu sĩ nào dám trực tiếp dùng kiếm mà tấn công lại sấm sét. Trên thân kiếm linh lực trong nháy mắt đụng vào lôi kiếp, chém đạo sấm sét kia làm hai phần, thân kiếm trong nháy mắt hóa thành tro bụi, một phần sấm sét bị chia tách ra vẫn đánh trúng Tần Mặc Hàm, đem nàng vùi vào trong đất, nửa đạo sét còn lại đánh vào cách đó không xa, đem mặt đất chia năm xẻ bảy, khoét ra một cái hố khổng lồ nghi ngút khói.
Tần Bách Xuyên giật mình sửng sốt, lập tức di chuyển tức thời đến bên Tần Mặc Hàm, cấp tốc đào nàng khỏi mặt đất, gấp giọng nói: "Hàm Nhi."
Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy ý thức phiêu hốt, thân thể không có nửa phần tri giác, mơ mơ màng màng nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ở bên mình, đại khái đoán được mình còn sống, nàng mím môi một cái, trên môi hiện lên tia cười tái nhợt, sau đó chìm vào trong một mảnh tối tăm.
Sau ba tháng, Hoành Châu.
Tần Mặc Hàm lần nữa bước vào Hoành Châu, cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời, trước đó nàng sống hơn hai mươi năm ở thế kỉ 21 cũng không có cảm giác gì, bây giờ nhớ lại đoạn ký ức kia, bất giác mười tám năm đã trôi qua, tựa như một giấc mộng dài.
Thong thả đi trở về tiểu viện năm xưa, Tu Chân đại lục vô cùng khác biệt so với thế kỉ 21, nơi đó mười tám năm, đủ để làm hao mòn đi rất nhiều ký ức, mà ở nơi này, tất cả như mới ngày hôm qua, rất quen thuộc.
Tần Phóng cùng Tần Hạ những năm này một mực tại bên ngoài rèn luyện, mấy năm gần đây cũng đều tham gia vây quét Ma tộc, nhưng cách một đoạn thời gian liền sẽ trở về nơi này. Tần Mặc Hàm xuất quan, bọn họ còn chưa được biết, thấy nàng đi đến liền sửng sốt, sau đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đồng thời quỳ xuống nói: "Tiểu chủ tử! Chúc mừng tiểu chủ tử Kết Đan!"
Đã lâu không gặp bọn hắn, Tần Mặc Hàm thoáng xúc động: "Vất vả các ngươi, nàng ấy có tới đây chưa?"
Tần Phóng lắc đầu: "Sau khi tiểu chủ tử bế quan, Tô cô nương cũng chưa từng đến đây, hẳn là một mực tại Tiêu gia tu luyện. Nhưng nàng ấy có lưu lại phong thư cho tiểu chủ tử, nói nếu như người xuất quan trước, liền giao cho người."
Tần Mặc Hàm hơi sững sờ, tiếp nhận thư, đọc kĩ mấy lần, lập tức hé miệng nở nụ cười. Tô Tử Ngưng ở trong thư nói, nàng luôn luôn thụ thương, cho nên nàng nếu có xuất quan trước, không cho phép nàng chạy loạn, để nàng ngoan ngoãn đợi tại Bắc Xuyên, nàng ấy xuất quan liền sẽ đi tìm nàng.
"Tiểu chủ tử, người hẳn phải biết tình hình hỗn loạn lúc này của Tu Chân Giới, Gia chủ nói, Ma tộc tựa hồ muốn nhằm vào dòng chính huyết mạch của mấy thế lực lớn, người tốt nhất nên về Bắc Xuyên."
Tần Mặc Hàm trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu: "Tốt, ta đi trước Tiêu gia một chút." Tuy nói nàng không có cách nào nhìn thấy Tô Tử Ngưng, nhưng vẫn là muốn đi xem.
Tiêu Hiên nghe nàng đến liền chạy ra tiếp đón, trên mặt tràn đầy ý cười: "Ta nghe là người Tần gia, liền nghĩ có phải hay không là tiểu thư, quả nhiên đúng như vậy." Hắn bình tĩnh nhìn xem Tần Mặc Hàm, trong mắt cực kỳ tán thưởng cùng hâm mộ.
"Tần tiểu thư còn trẻ như vậy liền Kết Đan, chắc chắn là người đầu tiên ở lứa tuổi này của Tu Chân đại lục."
Tần Mặc Hàm đạm nhạt đáp: "Con đường Tu Chân mênh mông bát ngát, bất quá chỉ là Kết Đan, lại có gì đáng giá tán dương. Không biết nhiều năm như vậy, Tiêu gia việc nhà, xử lý như thế nào rồi?"
Tiêu Hiên sắc mặt ngưng lại, một phen cười khổ: "May mắn là có Tử Ngưng nhắc nhở, ta mới tìm được đường ra, bây giờ gia phụ thân thể khôi phục, Nhị thúc ta bọn hắn cũng đã thoát ly Tiêu gia." Hắn lúc trước do dự thật lâu, vẫn là quyết định đi tìm ám đan sư. Có Tô Tử Ngưng gợi ý, vì vậy hắn tìm được một vị y thuật rất cao minh. Bình thường ám đan sư sẽ không thừa nhận thân phận của mình, Tiêu Hiên lập xuống lời thề, đáp ứng một vài điều kiện, cuối cùng mới mời được vị kia xuất thủ.
Vị ám đan sư này là một nữ tữ, tính tình cổ quái, nàng dò ra được Tiêu Khiêm bị trúng độc, thủ pháp hạ độc vô cùng xảo quyệt. Loại độc này vốn được tạo thành từ Địa Long Cốt hợp với Dưỡng Linh Đan của Tiêu gia, khi trộn lẫn vào trong thuốc sẽ tương sinh tương khắc, từ đó sinh ra một loại độc mãn tính, dẫn đến kinh mạch bị tổn hại, cũng thương tới phế phủ.
Tiêu Hiên lập tức điều tra, ép hỏi vị Đan sư trước trị thương cho Tiêu Khiêm, cuối cùng tra được nguyên nhân, chính là do Tiêu Tốn gây nên, hỗn loạn một trận, Tiêu Khiêm cùng Tiêu Tốn cuối cùng đoạt tuyệt, Tiêu Tốn mang theo khách nhân cùng người của hắn rời khỏi Tiêu gia, từ đó thực lực của Tiêu gia giảm đi một nửa.
Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong mở miệng nói: "Tuy nói Tiêu gia bị hao tổn, nhưng tổng thể mà nói, đối với các Tiêu thiếu gia càng tốt hơn , lòng người khó phòng, để bọn hắn lại chỉ càng thêm tai họa."
Tiêu Hiên lập tức mỉm cười: "Hoàn toàn chính xác, đa tạ Tần tiểu thư an ủi."
Tần Mặc Hàm cười cười, sau đó mới nói: "Ta muốn đi xem nàng ấy, không biết có thuận tiện không?"
Tiêu Hiên sững sờ, lập tức kịp phản ứng, vui vẻ cười một tiếng: "Tần tiểu thư cùng Tử Ngưng quan hệ thực tốt, khiến người cực kỳ hâm mộ. Bất quá, Tử Ngưng từ lúc tiến vào Linh Tuyền Phủ, đã mười mấy năm không có động tĩnh, bên trong có kết giới ngăn cản, sợ là không gặp được người."
"Không sao, ta xa xa nhìn một chút tình huống của nàng." Tần Mặc Hàm dù có chút thất lạc, lại vẫn kiên trì nói.
Tiêu Hiên không nói gì thêm, mang theo Tần Mặc Hàm đi vào cấm địa bế quan của Tiêu gia, đưa một ngoại nhân vào cấm địa đủ khiến người Tiêu gia trợn mắt kinh ngạc, thế nhưng địa vị của Tiêu Hiên hiện nay không phải bàn cãi, cũng không ai dám ý kiến gì.
Thẳng đến xa xa nhìn thấy một chỗ bị sương mù bao phủ, Tiêu Hiên mới ngừng lại. Trong lúc bế quan tối kỵ bị quấy rầy, Linh Tuyền phủ này chẳng những linh khí dồi dào, kết giới bố trí mười phần nghiêm ngặt, đích thật là chỗ tu luyện tuyệt hảo. Tần Mặc Hàm thoáng nhìn Tiêu Hiên, trong lòng không giấu được cảm kích, Tiêu Hiên đối Tô Tử Ngưng thực sự không tệ.
Nàng không nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn xuyên qua màn sương mù dày đặc, nàng có thể cảm giác được bên trong Linh Tuyền Phủ có một trận linh lực dao động, như ẩn như hiện, lại tràn đầy sức sống, Tần Mặc Hàm biết là Tô Tử Ngưng. Trong mắt thần sắc càng phát ra nhu hòa, nàng liền như vậy nhìn hồi lâu, sau đó đối Tiêu Hiên chắp tay: "Đa tạ Tiêu thiếu gia như thế chiếu cố Tử Ngưng nhà ta, Mặc Hàm vô cùng cảm kích."
Tiêu Hiên bận bịu đáp lễ: "Tần tiểu thư nói quá lời, đây là giao kết giữa ta với nàng ấy, đương nhiên trong bổn phận ta phải làm. Dù sao Tử Ngưng cùng ta là bằng hữu sinh tử chi giao, cũng là khách nhân đặc biệt của Tiêu gia." Đối với Tần Mặc Hàm cố tình nhấn mạnh "Tử Ngưng nhà ta", hắn vẫn là bất động thanh sắc đáp lời.
Tần Mặc Hàm có chút buồn cười: "Tử Ngưng đã cùng ta nói qua, nàng có giao kết cùng ngươi, ta cũng sẽ không phản đối, ở chỗ ngươi cũng rất tốt. Chỉ là gần đây Tu Chân đại lục không yên ổn, ta còn có việc phải rời đi một thời gian, nàng sau khi ra ngoài, hy vọng Tiêu thiếu gia giúp ta đảm bảo an toàn cho nàng, ta sẽ đến tìm nàng, đừng để nàng tùy ý rời khỏi Tiêu gia." Tiêu Hiên liền gật đầu đáp ứng.
Sau khi Tần Mặc Hàm rời đi, Tô Tử Ngưng vốn là toàn tâm chìm vào lĩnh ngộ Tinh Thần Quyết, lúc này khẽ nhíu lông mày, hàng mi thật dài nhẹ nhàng chớp động, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
===================
Tác giả có lời muốn nói: Tần Mặc Hàm không phải bị Thiên Đạo bài xích, hung thủ là ai, kẻ đứng phía sau giả trời giả quỷ núp bóng ông trời để diệt nàng, chuyện này có liên quan tới bí mật kiếp trước của nàng cùng thê tử, kịch tình phía sau từ từ sẽ giải thích.

Bình Luận (0)
Comment