Sau khi Mặc Hàn bình phục như thường, An Nhạc là người đầu tiên phát hiện, mặc dù vẫn tự nói với mình là sẽ không sao nhưng mà vẫn không nhịn được mà lo lắng, bây giờ rốt cuộc cũng không cần lo lắng, vậy mà vừa mới hồi thần đã bị ôm eo nhấc vào trong xe, vừa đóng cửa xe đã bị Mặc Hàn dồn đến trên ghế ngồi hôn.
Qua một hồi lâu, Mặc Hàn mới buông An Nhạc ra, An Nhạc thở hồng hộc dựa vào lồng ngực của Mặc Hàn, không nhịn được trừng mắt liếc Mặc Hàn một cái, nhưng mà nàng lại không biết bởi vì cái liếc mắt này đã làm nàng dính ****, không hề có uy hiếp mà ngược lại càng lộ ra mị hoặc.
An Nhạc thấy Mặc Hàn không có ý mở miệng, đành phải hỏi:"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Nghe thấy An Nhạc hỏi câu này, lúc này Mặc Hàn mới kịp phản ứng, vợ hắn đã sớm phát hiện ra sự bất thường của hắn chỉ là lúc đó không có hỏi mà thôi, liền bật cười, đây chính là nữ nhân của hắn a, thận trọng thông minh, lúc đó hắn làm sao lại bị ma quỷ ám ảnh mà hi vọng hắn có thể giấu nàng sự bất thường của hắn chứ.
Nhưng mà Mặc Hàn cũng không có lập tức trả lời vấn đề này, mà là lấy môi dán đến trên môi của An Nhạc, không có xâm nhập vào cho dù có cũng chỉ là thành kính, An Nhạc kinh ngạc nhìn nam nhân như thiên thần trước mặt, dương quang vàng xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trên mặt của hắn làm cho cả người hắn càng thêm hư ảo, lại không biết từ đâu đem lại cho nàng cảm giác an toàn, chẳng được bao lâu, Mặc Hàn mới tách ra, đưa tay ôm người nữ nhân khiến cho hắn yêu rất lâu trước mặt vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Một ngày nào đó, nàng sẽ biết."
Rõ ràng chỉ là một câu nói suông nhưng An Nhạc lại cảm thấy quen thuộc dường như bản thân đã được nghe qua vô số lần rồi, cứ như vậy gật đầu, ánh mắt vẫn ngây ngốc nhìn hắn, đến khi An Nhạc lấy lại tinh thần mới biết mình đã làm ra chuyện quá ngu xuẩn gì, hận không thể lấy đầu đập vào đất.
Hai người lại vuốt ve một chút, lúc này xe mới từ từ dừng lại, sau khi người ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ, ánh mắt đều trở nên kì quái, đặc biệt là với Mặc Hàn, cho dù hai người vẻ mặt bình tĩnh nhưng cũng không giảm bớt được nhiều lễ rửa tội ánh mắt như vậy, vừa nhìn thấy các ca ca An Nhạc liền vội vàng chạy tới quan tâm, nhưng lại bị các ca ca nhà mình lôi kéo ra phía sau, còn nói với Mặc Hàn: "Ngươi không được thì cũng đừng làm chậm trễ muội muội ta, ta cũng không muốn cả đời nàng phải sống cuộc sống góa phụ."
Nghe như thế, Mặc Hàn vốn đang nhẫn nại, cố gắng tự nói với bản thân là không thể làm vợ mất hứng nhất thời liền đen mặt, cũng không tiếp tục nhẫn nại nữa, đánh các đại tiểu cữu tử đang nói bậy bạ một trận, lúc này mới từ từ tra hỏi, vì vậy, An Nhạc và Mặc Hàn mới biết vì sao sau khi họ đi ra thì lại có nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn họ như vậy, ngay cả đám người Hổ Tử cũng là một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Thì ra là mọi người nghĩ rằng khi bọn họ đi ra nhất định phải quyến rũ, ai ngờ bọn họ chỉ đi có một giờ liền ra ngoài nhưng miệng của An Nhạc rõ ràng là có dấu vết bị cắn, vì thế mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Mặc Hàn không được a!
Nghe như vậy tuy mặt An Nhạc vẫn mặt không chút thay đổi nhưng trong mắt cũng là nồng đậm ý cười, Mặc Hàn sau khi nghe được xong mặt liền đen như cá, vì vậy mọi người càng thêm khẳng định chuyện này là thực, ánh mắt không khỏi đồng tình hướng về An Nhạc.
Tiếu Huyên vẻ mặt lại tức giận nhìn Mặc Hàn: "Ngươi loại khốn nạn này, không cho Nhạc Nhạc tỷ hạnh phúc được thì buông tay đi a, chẳng lẽ ngươi muốn cho nàng cả đời sống góa phụ sao?" Nói xong vẻ mặt liền tươi cười chạy đến bên An Nhạc, đề cử ca ca nhà mình cho An Nhạc, Tiếu Ý vẻ mặt xấu hổ đứng bên người nàng, Tiếu Ý trừng mắt nhìn người muội tử nhà mình chỉ biết thêm phiền toái cho mình, vẻ mặt xin lỗi nhìn An Nhạc.
Kết cục của chuyện này là An Nhạc bị Mặc Hàn kéo đi.