Lục Vân Sơ nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, cảm nhận cơn đau dường như chưa tan trên người, thực sự muốn thốt lên một câu chửi thề.
Đây là lần xuyên không thứ ba của nàng, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngược tâm ngược thân nam cường nữ cường dùng để ru ngủ, trở thành nhân vật nữ phụ phản diện trong đó, cùng tên cùng họ với nàng.
Nữ phụ phản diện là một nhân vật không thể thiếu trong các tiểu thuyết dài, si mê nam chính nhiều năm, muốn dùng thuốc c.ưỡ.ng b.ức hắn, bị nam chính tránh được, vô tình hại đến đệ đệ nam chính. Nữ phụ độc ác công khai mất danh tiết, từ đó phát điên, đành phải gả vào, lợi dụng điều kiện thuận lợi khi cùng ở một phủ với nam chính để không ngừng tự hại mình, vừa quyến rũ nam chính, vừa hành hạ đệ đệ nam chính để trút giận.
Về sau việc hành hạ đệ đệ nam chính bị vạch trần, nam chính muốn g.i.ế.c nàng, nàng may mắn trốn thoát, trong lúc chạy trốn ngã gãy chân, chịu đủ dày vò, cuối cùng trốn đến chỗ cha ruột.
Cha ruột của nguyên thân là Tiết Độ Sứ Hà Đông, sau khi vương triều sụp đổ, tuy chưa tự xưng vương, nhưng cơ bản đã là một vị địa vương ở đây rồi. Thấy nữ nhi bị nam chính hại thành như vậy, nổi trận lôi đình, không ngừng mưu hại nam chính để kéo cừu hận, cuối cùng bị nam chính ngày càng lớn mạnh phản giết, còn nguyên thân thì bị một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t dưới cổng thành Lạc Dương.
Lần xuyên không đầu tiên, Lục Vân Sơ sợ đến nỗi hành lý cũng chưa kịp thu dọn đã chạy, nghĩ rằng nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt nam chính may ra còn có thể cứu vãn, liên lạc với người thân tín của cha, được hộ tống cẩn thận suốt đường, nhưng lại bị dân lưu tán tập kích, ngã từ xe ngựa xuống gãy chân.
Bất kể nàng giải thích thế nào, cha của nguyên thân vẫn tin chắc đây là do nam chính hại. Sau đó mọi chuyện càng ngày càng tệ, nhiều lúc nàng không kiểm soát được bản thân nói ra những lời thoại trong truyện, làm theo cốt truyện, đẩy sự việc phát triển theo hướng sắp đặt của cốt truyện. Đến khi có thể kiểm soát cơ thể thì dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể cứu vãn, cuối cùng bị một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t dưới cổng thành Lạc Dương, không khác gì kết cục trong truyện.
Sau lần xuyên không thứ hai, Lục Vân Sơ quyết định không tìm cha của nguyên thân nữa, để tránh cốt truyện nàng tìm một nơi hẻo lánh ẩn náu. Kết quả chưa sống yên ổn được mấy ngày đã bị tường đất sập đè gãy chân, ngay lập tức bị sát thủ tìm thấy.
Có bài học không thể kiểm soát cơ thể của lần trước, nàng cố gắng tránh né cốt truyện nên không dám liên lạc với cha. Sau đó thiên hạ đại loạn, hỏi thăm mới biết cha tưởng nàng bị nam chính hại chết, trực tiếp xé rách mặt với nam chính, mọi chuyện vẫn đúng theo cốt truyện. Nàng lưu lạc khắp nơi không biết bao lâu, bị dân lưu tán tấn công, thất lạc với đám thị vệ, loanh quanh lại về đến Lạc Dương, vẫn bị một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t dưới cổng thành.
Lần xuyên không thứ ba, Lục Vân Sơ nói, mệt rồi, hủy diệt đi.
Bao nhiêu lần vất vả chạy trốn cũng không thoát khỏi cốt truyện, nàng quyết định nằm yên không chạy nữa, ăn ngon ngủ ngon, sống một ngày hay một ngày.
Ba lần xuyên không đều bắt đầu ở chân núi ngoài thành. Nam nữ chính gặp nhau rồi cùng về thành, đi ngang qua chùa ngoài thành quyết định dừng lại vài ngày, nữ phụ sớm nghe tin tức, ghen tức khó nhịn, phi ngựa như điên đến chân núi chuẩn bị lên núi gặp nữ chính. Hai lần trước Lục Vân Sơ chọn quay đầu ngựa bỏ chạy khỏi nam nữ chính, lần này nàng không chạy nữa, thong thả cưỡi ngựa về phủ.
Phủ Văn rất lớn, nam chính Văn Quyết mua hai tòa phủ liền kề, phá tường thông làm một, cùng đệ đệ mỗi người ở một bên, nên nói họ mỗi người ở một viện không bằng nói là mỗi người chiếm một phủ.
Lục Vân Sơ theo bản năng của thân thể đi đến viện thuộc về mình, trước cửa đứng một hàng nha hoàn, vừa thấy nàng, lập tức cúi đầu quỳ xuống, đồng thanh nói: "Tiểu thư."
Lục Vân Sơ bị khí thế này của họ làm cho giật mình, nhưng nàng cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn rồi, vẻ mặt bình tĩnh bước vào viện.
Vừa vào trong, trong viện bỗng nổi gió, lá khô xoay tròn rơi xuống, khiến nàng nổi da gà.
Viện rộng mênh mông, nhưng không có nhiều nhân khí, sự rộng rãi này lại càng tăng thêm vài phần âm u cô quạnh.
Nàng quay đầu lại thấy đám nha hoàn vẫn quỳ, mở miệng nói: "Đứng lên đi, theo ta vào trong."
Nha hoàn tuy kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng, cúi đầu cầm đèn soi đường, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Càng đi vào trong Lục Vân Sơ càng thấy rờn rợn, viện này không chỉ thiếu sinh khí, mà giống như một nhà tù phủ đầy không khí u ám. Gió thổi, bóng cây lấp loáng, lá khô trên mặt ao trong viện nhẹ nhàng trôi nổi, càng thêm tiêu điều âm u.
Nàng không dám nhìn nhiều cảnh đêm đen trong viện, nha hoàn lại quen thuộc với khung cảnh này, đẩy cửa phòng bên, nhanh nhẹn thắp đèn dầu.