Chỉ tiếc là hắn không có vẻ gì là dễ tính, nhíu chặt mày, che miệng ho khan, phu nhân hắn bước đến vỗ lưng hắn, hắn cũng chẳng nói gì, ngay cả một câu "Không sao" cũng không muốn nói.
Ngọc Nương cúi đầu, sợ bọn họ trách cứ.
May mà vị phu nhân này rất hiền hòa, đợi tiếng ho khan dần tắt, nàng quay người lại, mỉm cười nói: "Ta chưa có con. Chúng ta không vội."
Ngọc Nương vừa thở phào nhẹ nhõm thì vị công tử kia lại ho, lần này ho càng dữ dội hơn, ho đến nỗi cả gò má đều đỏ bừng.
Lục Vân Sơ vốn định giải thích cho rõ ràng, nhưng nghe Văn Triển ho, nàng liền nảy ra ý xấu, cố tình nói như vậy.
Thấy hắn ho dữ dội, nàng có chút áy náy, rót cho Văn Triển một chén nước ấm: "Sao lại ho thành thế này, cảm lạnh à?"
Ngoảnh đầu thấy Ngọc Nương cùng hai đứa nhỏ luống cuống tay chân, bèn vội vàng nói: "Đa tạ, các ngươi cứ đi làm việc đi."
Ba người vội vàng chạy đi, đến cửa, Ngọc Nương còn len lén quay đầu lại nhìn. Vị công tử kia vẫn im lặng, cúi đầu, không hề nhìn phu nhân lấy một cái.
Nàng ấy thở dài trong lòng, nhìn thì như thần tiên, sao lại lạnh lùng thế nhỉ? Thật đáng tiếc cho vị phu nhân tốt tính kia, cũng không biết nhịn thế nào được.
Lục Vân Sơ "tốt tính" ngồi xuống bên cạnh Văn Triển, tiếp tục trêu chọc hắn: "Ai da, ta có nói gì sai sao? Chàng để ý lắm à?"
Văn Triển không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ có thể nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, không dám nhìn nàng.
"Chậc chậc, A Triển, có phải chàng hiểu lầm rồi không, ở ngoài chúng ta là phu thê, người ta hỏi, ta chỉ có thể đáp như vậy, chẳng lẽ còn phải giải thích tỉ mỉ sao?"
Văn Triển quay mặt đi, tránh né ánh mắt nàng đang đuổi theo, lấy giấy bút ra, viết hai chữ: Không cần.
Nhìn thì bình tĩnh, nhưng nét sổ thẳng bị nghiêng đã tố cáo tâm trạng thẹn thùng của hắn.
"Ừm, phải rồi, thấy chàng đột nhiên ho, ta còn tưởng chàng hiểu lầm gì, xấu hổ đến mức ho cơ đấy."
Văn Triển lại bắt đầu ho.
Lục Vân Sơ cảm thấy mình thật hư, tại sao lại thích nhìn Văn Triển xù lông và dáng vẻ e lệ khẩn trương như vậy chứ.
Nàng rốt cuộc cũng buông tha Văn Triển, đứng dậy nói: "Đói bụng quá, ta đi tìm chưởng quầy xem có gì ăn."
Ra khỏi phòng xuống đại sảnh, đám hộ vệ đã buộc ngựa xong, ngồi mấy bàn đang uống rượu, thấy Lục Vân Sơ xuống, lập tức giấu túi rượu đi, cung kính nói: "Nhị phu nhân."
Lục Vân Sơ phẩy tay: "Cứ uống đi, trời lạnh, làm ấm người, nhưng đừng uống quá nhiều."
Nàng dễ tính đến không ngờ, hoàn toàn khác với lời đồn, đám hộ vệ rất ngạc nhiên, cúi đầu vâng dạ.
Chưởng quầy không ở đại sảnh, Lục Vân Sơ cũng không khách sáo, trực tiếp đi ra hậu viện.
Vén rèm lên, mùi cơm thơm phức bay ra, Lục Vân Sơ đi theo mùi hương, ở phòng bếp hậu viện thấy chưởng quầy và Ngọc Nương.
Ngọc Nương không cố ý hạ thấp giọng nên tiếng nói khá lớn: "Nhiều người thế này, ta làm không nổi."
Chưởng quầy an ủi: "Đây không phải là món tủ của nàng sao? Không sao, cho dù nàng làm không ngon, chẳng phải vẫn còn món ta làm sao?"
Cả đầu bếp cũng không có sao?
Lục Vân Sơ hỏi mới biết thì ra vì tuyết rơi lớn, không có khách, mọi người thường chỉ ghé qua nghỉ chân uống chén nước nóng rồi lại tiếp tục lên đường, Ngọc Nương liền cho đầu bếp và tiểu nhị về nhà.
Nàng đảo mắt nhìn quanh bếp, nói: "Thịt heo ở đây có tươi không?"
"Đương nhiên." Ngọc Nương đáp.
Lục Vân Sơ nói: "Hơi ít. Còn thịt gì khác không?"
Chưởng quầy đáp: "Còn có thịt dê làm thịt mấy hôm trước, để ngoài trời tuyết lạnh, cũng coi như là tươi."
Lục Vân Sơ quyết định: "Được, vậy ăn thịt nướng lửa than và lẩu dê."
Quay người lại, hai phu thê đang dùng vẻ mặt ngẩn tò te nhìn nàng.
"Phu nhân, chúng… chúng ta không biết làm."
Lục Vân Sơ cười nói: "Không cần hai người làm đâu, ta tự làm được!"
Hai người giật mình, không tin Lục Vân Sơ biết nấu ăn, đợi đến khi thị vệ bưng vào đủ loại nồi niêu xoong chảo cùng gia vị, mùi thơm từ phòng bếp bay ra, họ mới nhận ra Lục Vân Sơ không hề nói dối.
Không chỉ họ thấy thơm, mùi lẩu thịt dê trong tiết trời se lạnh lan tỏa rất xa, ngay cả thị vệ ngồi trong đại sảnh cũng chẳng buồn uống rượu nữa.
Thịt dê không nhiều, nhưng ninh được cả một nồi lớn, rau ăn kèm là rau xanh và đậu phụ, cả nồi nhìn thanh đạm nhưng hương vị thì tuyệt đối không nhạt nhẽo.
Lục Vân Sơ bảo Ngọc Nương nhào bột mì, nàng thì đảm nhiệm việc cắt mì, những miếng bột mì hình lá liễu bay vào trong nồi nước dùng, cùng rau xanh đậu phụ nổi lên chìm xuống, món chính hôm nay đã có rồi.
Vớt bỏ phần gia vị khử mùi tanh, dùng muôi lớn múc một muôi đầy, úp úp mở mở một bát mì thịt dê, vừa có mì lại có rau, nhìn qua có vẻ không có trình tự gì, lộn xộn một nồi, nhưng lại tận dụng hương thơm thịt dê đến mức tối đa.