Văn Triển chỉ chỉ bộ chăn gối, lại chỉ chỉ mặt bàn được ghép lại, ý tứ rất rõ ràng, tối nay ta ngủ ở đây.
Lục Vân Sơ tức điên lên được, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dựa theo phân tích của Ngọc Nương, hai người bọn họ bây giờ giống y như Ngọc Nương lúc trước, Văn Triển không bài xích nàng, có hảo cảm, nhưng còn cách quấn quýt bên nhau một khoảng cách, nàng phải cố gắng hơn nữa.
Trước tiên cứ bắt đầu từ tiếp xúc thân mật.
Nàng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: "Chàng thân thể không khỏe, trời lại đang tuyết rơi, chàng còn muốn ngủ trên mặt bàn?"
Văn Triển khựng lại, ánh mắt dời xuống đất, Lục Vân Sơ lập tức nói: "Dưới đất càng không được!"
Văn Triển nhìn cái giường nhỏ hẹp, có chút bối rối.
"Nếu chàng không muốn chen chúc với ta cũng được, ta ngủ trên bàn." Nàng nói xong liền định dọn giường.
Văn Triển vội vàng tiến lên giữ chăn gối lại, không nói hai lời, ngoan ngoãn ôm chăn đặt lên giường.
Lục Vân Sơ lén cười một cái, rồi lập tức thay đổi thành vẻ mặt đau đớn: "Vừa rồi ta bê đồ, hình như bị trật khớp vai rồi, Ngọc Nương cho ta ít rượu thuốc, ta phải xoa bóp một chút."
Văn Triển vừa nghe thấy, lập tức lo lắng đi tới, lấy giấy bút ra, xoẹt xoẹt viết một chuỗi dài câu hỏi.
Lục Vân Sơ không nhìn, cứ thế đi đến bên giường bắt đầu cởi áo khoác ngoài.
"Két——" Đây là âm thanh Văn Triển lùi lại đụng vào ghế.
Hắn giật mình, vội vàng quay người lại, quay lưng về phía Lục Vân Sơ.
Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bất đắc dĩ là kẻ câm, không thể lên tiếng, chỉ có thể viết chữ. Giờ Lục Vân Sơ đang cởi áo xoa thuốc, hắn không thể đưa quyển sổ nhỏ của mình đến trước mặt nàng, chỉ có thể vẽ hết vòng tròn đen xì này đến vòng tròn đen xì khác để trút bỏ sự hoảng loạn trong lòng.
"Á." Lục Vân Sơ bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Văn Triển theo bản năng quay đầu lại.
Ánh nến ấm áp, bao phủ lên người nàng một tầng sáng mờ ám. Ánh sáng mờ ảo, ngọn nến lay động, bóng đen như bàn tay, nhẹ nhàng vu.ốt v.e lên vai nàng.
Văn Triển đột ngột thu hồi ánh mắt, xoay người muốn trốn, "cốp" một cái đụng vào chân ghế.
Lục Vân Sơ lúc này mới chậm rãi nói tiếp câu vừa rồi chưa nói hết: "Á, hơi khó xoa thuốc." Nàng đặt chai rượu thuốc xuống: "Thôi vậy."
Làm sao có thể thôi được? Văn Triển thoát khỏi những cảm xúc xa lạ hỗn loạn, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Hắn cúi đầu viết chữ, thấy tờ giấy bị mình vẽ thành một mớ hỗn độn, vội vàng lật mặt sau, viết: Để Ngọc Nương xoa rượu thuốc cho nàng đi.
"Nhưng giờ muộn thế này rồi, nàng ấy chắc đã nghỉ ngơi rồi, quấy rầy phu thê son không hay lắm."
Văn Triển lúc này mới hiểu ra, tiếp tục viết: Đại nha hoàn của nàng đâu?
"Nàng ấy không được, nàng ấy là nha đầu được nhà ta nuôi dạy thành tay đấm, ra tay không có nặng nhẹ."
Văn Triển đang suy nghĩ thì nàng lại thỏ thẻ nói một câu: "Hay là chàng giúp ta xoa nhé?"
"Cốp" một tiếng, Văn Triển lùi lại một bước dài, đụng vào bàn.
Lục Vân Sơ nghe thôi cũng thấy đau, tiếp tục nói: "Ta cũng đã từng xoa thuốc cho chàng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."
Tay Văn Triển bắt đầu run rẩy, da đầu tê dại. Sao có thể giống nhau được?
Hắn vẻ mặt căng thẳng, cau mày, dáng người thẳng tắp, dưới ánh nến toát ra vẻ đẹp trong khiết đến lạnh lùng.
Càng như vậy, Lục Vân Sơ càng muốn từng bước ép sát.
Nàng thở dài: "Thôi vậy, có lẽ ngày mai sẽ hết đau, chỉ là không biết tối nay có ngủ được không, thật khó chịu."
Nàng vừa nói vừa vén chăn nằm xuống, đầu tựa vào gối, đợi một lát, phía sau im lặng như tờ.
Không đúng, Ngọc Nương chẳng phải nói chiêu này trăm lần trăm trúng sao?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, phía sau liền vang lên tiếng bước chân do dự.
Văn Triển quỳ xuống bên mép giường, cầm lấy lọ rượu thuốc, "bụp" một tiếng mở nắp.
Lục Vân Sơ không tiếp tục làm khó hắn, ngồi dậy, để lộ vai cổ ra.
Tay Văn Triển rất lạnh, lực đạo nhẹ nhàng đặt lên người nàng tựa như một bông tuyết rơi xuống, lạnh đến mức Lục Vân Sơ rùng mình.
Hắn vội vàng rụt tay lại, vải vóc phía sau ma sát, rõ ràng biểu lộ sự bồn chồn của hắn.
Văn Triển chắc định đi lấy giấy bút để viết hỏi thăm, Lục Vân Sơ vội vàng lên tiếng: "Không sao, chỉ là tay chàng hơi lạnh, ta nhất thời không quen."
Nghe vậy, hắn áy náy cúi đầu, dùng sức xoa hai tay cho nóng.
Lục Vân Sơ không quay đầu lại, nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn xoa tay buồn cười đến mức nào.
Giờ thì hay rồi, hắn lại rót rượu thuốc vào lòng bàn tay, đặt lên vai cổ Lục Vân Sơ.
Hắn sợ ấn mạnh sẽ làm nàng đau, nên lực đạo rất nhẹ. Lục Vân Sơ không bị thương, vốn định lừa hắn xoa bóp một hồi, nhưng lực đạo nhẹ nhàng này ngay cả mỏi mệt cũng không xua tan được.
"Quá nhẹ."
Văn Triển tăng thêm lực đạo, xoa bóp một chút, rồi dừng lại, dường như đang hỏi ý.